Về đến quân khu, Cố Khanh Khanh không thèm để ý đến Sở Đại, người đàn ông chậm rãi theo sau cô, mặt mày vui vẻ.
Đây là nơi anh lớn lên, giờ không chỉ có vợ, còn có hai đứa con.
Đôi mắt đen như mực cười càng sâu. Đến nhà bếp, anh rửa rau, cô thái rau, Cố Khanh Khanh vẫn không hờn dỗi thêm được nói chuyện với anh: "Sở Đại, ở đây không mua được ớt! Sau này làm sao đây, không ăn cay anh chịu được không?"
Anh đã quen với cô, lúc thì gọi anh, lúc thì gọi là Sở Đại, vừa định nói anh vốn không ăn cay, nhưng cô không quan tâm đến câu trả lời của anh, lẩm bẩm: "Em không chịu được, em nhất định phải ăn cay, hay chúng ta trồng ít ớt trong sân, cha chắc sẽ đồng ý nhỉ?"
Sở Đại bất đắc dĩ: "Đây là nhà em, em muốn trồng gì thì trồng, lấp đầy đất trong sân cha cũng không nói gì."
"Ồ, vậy được." Cố Khanh Khanh chần thịt qua nước nóng rồi cắt thành lát mỏng, chuẩn bị làm thịt xào tỏi non: "Mai em sẽ gieo hạt."
Cô mang từ đảo về vài quả ớt khô, có thể dùng rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play