Cố Khanh Khanh ôm một đứa trong lòng, bên cạnh ngủ một đứa, Sở Đại từ từ đút cho vợ non nửa bát cơm, cô lắc đầu: “Anh ra ngoài ăn cơm đi, em no rồi, lát đói em sẽ ăn sau.”
Sở Đại đặt chén đũa xuống, tay trái chống lên mép giường, bàn tay trắng mịn đối lập rõ ràng với chiếc chăn màu xanh quân đội, các mạch máu xanh nổi rõ trên mu bàn tay: “Có gì thì gọi anh nhé?”
“Biết rồi mà!” Cô muốn ôm anh ấy ghê mà đang ôm con trong lòng, cô thở dài: “Bây giờ em mới hiểu vì sao anh lại nói đợi sau này mới sinh tiếp.”
Người đàn ông hơi nhướng mày, hiểu cô đang nói gì, cúi xuống hôn vợ một cái: “Bây giờ cũng tốt, anh Hai và A Tuy có thể giúp một tay, một thời gian nữa anh hai trở lại Binh Đoàn rồi không còn nhàn rỗi như bây giờ nữa.”
Cô gật gật đầu, môi cô lưu lại hương vị của kẹo sữa, cô liếm nhẹ khóe miệng, mắt cười cong như trăng lưỡi liềm.
Sở Đại nhìn hai đứa con một lúc rồi đứng dậy ra ngoài, đóng cửa cẩn thận để không cho khí lạnh xâm nhập vào bên trong.
Mọi người trong phòng khách ăn uống nói cười vui vẻ, tay áo xắn lên, tay cầm ly rượu, mặt mày hớn hở kể về những ngày chiến đấu cùng đồng đội, lòng tràn đầy niềm vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT