Trước sáu giờ tối, thức ăn bắt đầu được dọn ra.

"Cá chạch xào cay, đến đây ~" Cố Khanh Khanh dẫn đầu phục vụ các món ăn ra ngoài.

Cố gia người nhiều, bàn đá trong sân không đủ chỗ ngồi. Cho nên Cố Viện Triều dùng hai cái bàn gỗ ghép lại với nhau.

“Đậu hũ Ma Bà vừa cay vừa thơm hoan nghênh ăn thử." Cố Bảo nhanh nhẹn đi theo phía sau cháu gái. Cố Thiết Trụ cùng Trương Thúy Phân còn có Cố Kim người lớn đã sớm ngồi, đợi con cháu trong nhà mang đồ ăn lên thôi.

Hàn Liên Tâm nghiêng đầu nói với Trương Thúy Phân: "Me, A Bảo là theo em ba học phải không, cũng ra dáng ra hình lắm đó."

Trương Vũ Tình che miệng cười: "Chỉ có A Bảo làm ầm ĩ.”

“Khoai tây sợi xào giấm, ớt xanh xào thịt tới!" Cố Kiến Quốc hai tay hai món ăn, Cố Hòa Bình trông mong mà nhìn, nghĩ thầm anh à anh phải ổn định chút đừng có mà làm đổ.

"Món tiếp theo là rau dưa nha." Cố Khanh Khanh hắng giọng, quay lại nhìn anh trai Vệ Quốc: "Có món mỡ heo xào cải trứng, còn có cải chua chú nhỏ thích ~"

Trương Thúy Phân cảm thấy thích thú với giọng điệu này của cháu gái, cười cười với Cố Thiết Trụ: "Khanh Khanh tựa như ăn Tết Nguyên Đán ha." Nói xong nhìn bánh bao cuộn trên bàn, còn có ớt chay xào thịt rồi còn hai tô sủi cảo lớn, có chút đau lòng: "Phiếu thịt đã dùng hết rồi, về sau ăn tết chỉ có thể ăn chay."

Cố Thiết Trụ an ủi vợ: "Nhà ta không phải còn gà vịt sao ..."

Ông còn chưa có nói xong đâu đã bị Trương Thúy Phân đã giậm chân một cái thật mạnh ——

"Gà và vịt nuôi là để đẻ trứng, hôm nay Trung thu nếu không phải cho Khanh Khanh ăn chút đồ bổ, tôi không muốn động đâu, ai dám như tên nhóc nhà họ Trương kia thì đừng có trách bà trở mặt."

Cố Bảo cùng lão cha nhìn nhau, trong lòng hơi chút bồn chồn, tổng cảm thấy lời này, hình như cảnh cáo mình thì phải.

"Đồ ăn áp trục hôm nay đến rồi ~" Cố Tài hét to lên một tiếng, Cố Hùng mạnh mẽ vững vàng tiếp cái nồi to, su hào hầm với ốc đồng cùng vịt, lại trải thêm một ít hành lá, Cố Khanh Khanh hít hít cái mũi.

Thơm quá à!

Cô phân phát những thanh tre mỏng do chú hai vót để mà ghim ốc đồng, hai mắt trông mong mà nhìn chằm chằm miếng thịt vịt trước mặt.

“Ông nội ơi.” Cô là bị mùi hương trên bàn thơm quá nhịn không được.

Cố Thiết Trụ nén cười, con trai út khéo léo rót cho ông một ly rượu, mỹ mãn mà uống một ngụm mới giơ tay động đũa: "Đều ăn đi, xem xem Khanh Khanh nhà ta thèm quá rồi, chảy nước miếng, chảy nước miếng."

“Con bé có ngày nào mà không thèm, hôm trước còn ăn các chạch hầm cùng cua nướng đâu." Thời Như Sương xới cơm cho cha mẹ chồng, hôm nay ăn tết Trung thu, cho nên cơm không trộn lẫn khoai lang đỏ, khoai tây, là gạo hàng thật giá thật."

"Có thể ăn được là phúc, nhà chúng ta bao nhiêu nam nhân mà không nuôi nổi một cô nương sao, tâm can bảo bối của bà, ăn nhiều một chút, gần đây việc nhà nông bận quá, nhìn xem khuôn mặt nhỏ gầy." Trương Thúy Phân gắp cho cháu gái một miếng thịt ba chỉ to.

Cố Tài thắng tóp vỡ xong rồi chừa lại một ít xào với cải thảo, thịt ba chỉ cháy cực thơm, cộng với tỏi, ớt cay đỏ thật sự quá tuyệt.

Cộng thêm gạo nếp thơm phức, Cố Khanh Khanh vừa cúi đầu ăn, ăn say mê thành ra không nghe rõ lắm lời của bà nội nói, "vâng vâng" vài tiếng.

Thấy cả ông và bà đều đã động đũa, Cố Hùng không nói lời nào, hút một cái rột một ngụm ốc, tay nghề của chú ba đúng là không còn gì để nói, lần sau ăn nữa chắc là lại tết.

“Ai nha!" Hàn Liên Tâm nhìn trên bàn cứng ngắc đồ ăn, không biết nên xuống tay thế nào, cảm thán: "Sao giờ con cảm thấy như đang đi tiệm cơm ăn vậy ta."

"Vũ Tình, em là người có phúc!"

Trương Vũ Tình mím môi cười: "Chúng ta gả vào Cố gia, đều là người có phúc, cha mẹ đối với chúng ta tốt, anh trai chị dâu càng không cần phải nói, trong nhà con cái hiểu chuyện. Bây giờ nếu mà việc hôn nhân của Viện Triều có thể sớm chút định ra là tốt rồi, như vậy ở trong thành cũng yên tâm xấp nhỏ ở nhà."

Nghe em dâu nói về hôn nhân của Viện Triều, Hàn Liên Tâm như tìm được tri âm tri kỷ, nhìn Cố Hùng cứ vùi đầu vào bữa ăn, vừa lải nhải với em dâu: "Con cái Cố gia chúng ta đều tốt, người làm mai tới cửa bao nhiêu lần, mà cái Tiểu Hùng nhà em không thông suốt, hỏi hắn muốn kết hôn, thích con gái thể nào, mà hắn cứ ngậm miệng im thin thít như cha hắn."

"Không đâu, em thấy Tiểu Hùng so với anh hai lanh miệng hơn nhiều, bọn nhỏ lớn đều có chủ ý của mình, chúng ta người lớn thì chú ý giúp đỡ, cuối cùng làm thế nào vẫn là mấy đứa nhỏ quyết định là được."

Trương Vũ Tình lên thành phố đã mấy năm, suy nghĩ của cô cũng thay đổi rất nhiều, suy cho cùng mình chẳng thể ở lâu với con cái được, chọn vợ đương nhiên là con cái tự mình chọn, như vậy về sau mới không hối hận.

Cô không có yêu cầu gì cả, chỉ cần phẩm hạnh tốt, trưởng thành tự biết lo cho mình là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play