Cố Khanh Khanh và nhóm thanh niên trí thức làm việc cùng nhau, bọn họ thay phiên xới đất giẫy cỏ, cô gieo cây con xuống.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ thực hiện làm việc theo chế độ khoán tổ, các thôn dân chia nhóm làm xong có thể về nhà nghỉ ngơi trước, Cố Kim và Tần Võ hai người nơi nơi tuần tra, còn thường thường giúp đỡ một chút.

Cố Kim và cùng Tần Võ, một là đội trưởng đội sản xuất, một là bí thư chi bộ, thuộc về dạng cán bộ chuyên trách, không tham gia vào hoạt động lao động của đội sản xuất, mỗi ngày có mười điểm công việc, cuối năm đảm nhiệm quyết toán phân lương đều là phân cho đội sản xuất.

Nhưng hai người không thể nhàn rỗi được, ngoài việc sắp xếp nhiệm vụ sản xuất của đội sản xuất và xây dựng kế hoạch sản xuất, rồi cùng thôn dân xuống đất làm việc. Cố Kim mặc dù nhìn cộc lốc được cái làm việc tay chân mau lẹ, Tần Võ càng không cần phải nói, hai người khắc khẩu với nhau suốt ngày, kỳ thực phối hợp hiệu suất cực kỳ cao.

Dạo quanh một vòng, Cố Kim xoa xoa cái mũi: "Lặn nước, cậu xem thôn nhân làm việc tích cực, hiệu suất cao nhiệt nha. Mà chất lượng có vẻ không được tốt lắm."

"Đều nghĩ làm xong mau chóng trở về đâu, cậu xem đám cỏ kia, tôi đến dắt trâu tới ăn còn so với hắn cắt còn sạch sẽ hơn."

Tần Võ cau mày: ""Không thể cứ tiếp tục như vậy, không ổn."

“Cố thẳng ngốc?” Thấy anh ta hồi lâu không có phản ứng, Tần Võ quay đầu lại nhìn, dùng cùi chỏ đâm vào người anh ta: “Anh choáng váng làm gì, nghĩ cách đi.

"Tôi đang nghĩ ..." Cố Kim mơ hồ chụp cánh tay của Tần Võ: "Đi, đi trại nuôi heo nhìn xem trước, còn hơn ba tháng nữa là ăn Tết ..."

Khi Cố Khanh Khanh đang trồng rau, cô phát hiện nhóm thanh niên trí thức này làm việc lưu loát hơn hai ngày trước nhiều, cái kia nam thanh niên trí thức cũng không còn bộ dạng heo héo nữa.

Tôn Viên Viên đi tới nói chuyện với cô, thuận tay đưa cây con cho cô: “Khanh Khanh, cảm ơn em chuyện ngày hôm qua.”

“Em chỉ là nói thật, không phải mọi người làm thì không ai đổ lên đầu mọi người được nha!" Cố Khanh Khanh cầm lấy cây con, khom lưng trồng trọt: "Đúng rồi nhà em còn rất nhiều khoai lang đỏ, khoai tây, cũng ăn không hết, giữa trưa mang sang cho mọi người."

"Nào biết xấu hổ như vậy." Tôn Viên Viên quẫn bách, liên tục xua tay: "Chỗ bên chị đã trồng rau rồi, cũng mượn công điểm trong đội đổi chút lương thực, nói chung là mượn tạm thời trước mắt đủ ăn."

"Chị Viên Viên, đừng từ chối, anh chị thanh niên trí thức nhiều người như vậy, chút thương thực đó trụ không được bao lâu nha, tuy là lương thực phụ mà được cái lấp đầy bụng. Chờ cày bừa vụ thu xong phải làm việc tốn sức, anh chị ăn không no thì làm sao mà làm việc được"!

Cố Thanh Khanh giải quyết dứt khoát: "Cứ như vậy đi, chờ hạ công em đưa sang cho chị."

“… Được, vậy thì phiền toái em rồi." Tôn Viên Viên không tiện từ chối mãi, trong lòng càng thêm khẳng định người Cố gia thật tốt, đặc biệt là con gái của đội trưởng, xinh đẹp mà còn thiện lương.

"Khanh Khanh." Diệp Tử cũng đi tới, nhẹ giọng giải thích: "Trương Thanh không phải cố ý lười biếng. Hai ngày trước mọi người mới đến, cậu ấy có chút không quen thời tiết cho nên không chịu nổi, mới ngồi nghỉ ngơi một lát ..."

Trương Thanh là thanh niên trí thức bị Tần Võ đạp cái cuốc té ngã, nghe Diệp Tử giải thích xong Cố Khanh Khanh sảng khoái cười. Vốn dĩ muốn vỗ vai chị ấy bảo không có việc gì, cơ mà phát hiện tay mình dính đầy bùn đất, ngừng ở không trung, rụt trở về.

"Vừa mới đến chưa quen cũng bình thường, ngày mai Trung Thu nhà em làm đậu hũ, đến lúc đó cho các anh chị mấy miếng đi, nghe bà nội em nói trước kia khí hậu không quen thì ăn mấy miếng đậu hũ là có thể khỏe."

"Còn có, các anh chị về sau nhức đầu không thoải mái thì đi tìm trạm y tế bên chỗ Đại Câu Tử thôn nhìn xem, lại cầm biên lai trở về tìm chú Toán Bàn, tiền thuốc men đều có thể được chi trả."

Chú Toán Bàn là kế toán của đại đội, gảy bàn tính cực giỏi, qua tay chú ấy chưa bao giờ có việc sai sót.

“Được, cám ơn Khanh Khanh.” Diệp Tử liên tục cảm ơn, hôm nay mọi người làm việc thôn dân đều chủ động chào hỏi, cô cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, có nghĩa là thôn dân đã bắt đầu tiếp nhận thanh niên trí thức bọn họ.

Buổi trưa tan làm, Cố Khanh Khanh và Cố Hùng nhặt một giỏ đầy khoai lang đỏ, khoai tây đưa đến nhà thanh niên trí thức. Trở về ăn cơm thì thấy Cố Kim ngồi xổm ở cửa gãi đầu, rõ ràng là đang gặp chuyện phiền não.

“Cha ơi?” Cố Khanh Khanh bước nhanh đi tới: “Làm sao vậy cha?”

"Không có chuyện gì, chỉ là khoán làm việc theo nhóm hiệu suất thì có cao mà chất lượng lại không được a. Khanh Khanh con có chiêu gì không?"

Cố Kim ngẩng đầu lên mong đợi nhìn con gái.

"Chỉ chuyện này sao ạ? Đơn giản nha."

Cố Khanh Khanh ngồi sát bên cạnh thủ thỉ: "Con nói với cha nha ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play