Bạch Đào gật đầu: "Có gì không hiểu cứ hỏi chị. Tốt xấu chị đã từng sinh một đứa con. Tiểu Dương nhà chị có ít quần áo cũ, nếu em không chê lúc đó chị mang một ít sang cho em." Cô thật lòng xem Cố Khanh Khanh là bạn thân của cô.
Cố Khanh Khanh cười lắc đầu: "Chị còn đứa nhỏ trong bụng nữa mà, quần áo của Tiểu Dương nên để cho em của thằng bé đi. Chờ em mang thai em gửi phong thư cho mẹ, nhờ mẹ gửi một ít quần áo trẻ con, nhờ thuyền vật tư mang lại đây là được rồi."
“Được rồi.” Bạch Đào không ép, lúc trước cô giữ quần áo của Tiểu Dương, định để lại cho mấy đứa em của thằng bé, bây giờ may quần áo cần nhiều phiếu vải, trên đảo chỉ có gạo, mì dầu muối là không cần phiếu.
Hầu hết đám nhóc chưa từng mặc quần áo mới, hoặc là quần áo cũ của cha mẹ sửa lại, hoặc quần áo cũ của họ hàng thân thích chuyển qua chuyển lại.
Bạch Đào sau khi ăn xong cái bánh rán hẹ, uống hai ngụm nước, đứng dậy: "Khanh Khanh, thật ngại quá, lại phiền toái em, nói chuyện với em trong lòng chị thoải mái hơn nhiều."
“Thôi, đừng khách sáo như vậy, chúng ta là bạn bè mà." Cố Khanh Khanh thấy chị ấy phải đi, cô đẩy ca tráng men cho chị ấy: "Chị mang ít cái này về nhà ăn đi, cái ca để em sang lấy, không em nhờ Tiểu Tháp chạy vặt cho em đến lấy là được."
“Không cần, em lưu lại chính mình ăn đi." Bạch Đào cười lắc đầu, xoa bụng: “Không biết gần đây sao lại thế này, chị chỉ thích chà là, đứa nhỏ này hơn phân nửa là một cô bé, vừa lúc Tiểu Dương đòi em gái, cũng coi như thỏa mãn ước nguyện làm anh trai."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play