“Bọn họ trú đảo mỗi ngày không thể thấy người, đây là chuyện bình thường." Hứa Niệm uống một ngụm nước đường: "Sở doanh trường nhà em trên đảo là chức quan lớn nhất, khó tránh khỏi vất vả."
"Còn Khương chỉ đạo viên đó mà." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Anh ấy ..." Cô muốn nói vài lời, chung quy là bởi vì đau lòng nam nhân nhà mình, lời không nói ra miệng.
Buổi chiều 3h Hứa Niệm về nhà, nói là buồn ngủ quá.
Cố Khanh Khanh tiễn chị ấy ra cửa rồi mới quay về nhà, ôm mấy bình dưa chua vào nhà bếp, rửa sạch tay lại ra khoảng đất trồng rau nhổ cỏ.
8h tối, Cố Khanh Khanh ngồi trong phòng khách khâu lại quần áo của chồng, bởi vì đào kho quân sự, thường xuyên bị sỏi đá cứa qua, cho nên khi đi đào kho quân đội không yêu cầu mặc quân trang, mặc thường phục là được.
Khoảng thời gian này cô đi theo các chị dâu học được nhiều, bây giờ khâu áo vá áo ra hình ra dáng dữ lắm. Ừ thì đường may không được thẳng, có chút lỏng lỏng cơ mà cũng có thể vá lại vết thủng.
Nữ nhân ngồi dưới ánh đèn ánh cam, nghiêm túc cẩn thận vá áo cho chồng. Nếu Cố Thanh Liệt có mặt ở đây, chắc chắn kinh hãi đến rớt cằm cho mà xem.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play