Sở Đại cùng Cố Thanh Liệt liên tục nâng ly chúc rượu, có nhiều chiến sĩ ăn ý lướt qua Cố Khanh Khanh, thậm chí có người nhét cái chén đặt vào tay cô: "Em gái à, em ăn cơm trước đi."
Cố Khanh Khanh nhìn bát đũa trong tay cô và chén rượu trong tay người đàn ông bên cạnh, cùng anh ấy liếc mắt nhìn nhau. Nhìn thấy nụ cười bất lực trong mắt anh ấy, cô cong mắt cười, chạy đến bàn của Tôn Thục Phân, để lại Sở Đại một mình đối mặt.
“Khanh Khanh, lại đây!” Tôn Thục Phân ra hiệu cho cô, đẩy toàn bộ thịt kho tàu, khoai tây hầm xương, cá chua ngọt trước mặt cô, cười tủm tỉm: "Để nam nhân bọn họ tự mình nháo đi, cháu cứ ăn no là được, buổi tối chỉ có bữa cơm này thôi, đám thanh niên tham gia quân ngũ này chính là thích ầm ĩ, đừng động bọn họ."
Hứa Niệm cũng im lặng đặt miếng thịt heo kho tàu óng ánh đến trước mặt cô.
Dư Thỏ và Dư Húc chưa bao giờ ăn một bữa nào ngon như hôm nay, cứ ăn không ngừng, miệng ngậm đồ ăn, gọi chị một tiếng. Nhìn thấy bông hoa lớn màu đỏ trên ngực chị gái, tuy là khó hiểu, thực ra mau chóng vứt ra sau đầu, tay nhỏ bắt lấy xương gặm, hoàn toàn không rảnh lo nói chuyện.
Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Tôn Thục Phân và Hứa Niệm, trước là múc một chén cơm, rồi xúc mấy muống khoai tây, nước canh chan vào, vùi đầu ăn.
Tôn Thục Phân thấy bộ dạng cô dâu như này thì buồn cười: "Thảo nào Thanh Liệt luôn bảo Khanh Khanh vô tâm vô phối, thím hôm nay xem như đã nhìn ra."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT