Ngồi hai bên nàng là một nam hài cùng một nữ hài, hai hài tử tựa như biết được điều gì, gắt gao ôm hai chân run lẩy bẩy, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ.
Triệu Húc hoảng sợ: "Ta không phải bọn buôn người."
Triệu Húc nhíu mày lại nói: "Thôn các ngươi sao lại nghèo thành như vậy?" Thôn Đào Hoa tuy cũng nghèo, nhưng trong khoảng thời gian này, cũng hiếm khi nghe được có thôn dân nào bán hài tử.
Phụ nhân kia ôm mặt khóc,"Ngài không biết, thôn chúng ta rất nghèo, triều đình cũng không quan tâm đến chúng ta. Người xưa nói dựa vào núi ăn núi dựa vào nước ăn nước, thôn chúng ta thì có thể dựa vào cái gì? Phía sau chỉ có một ít núi hoang, cho dù muốn lên núi đào rễ cây cũng khó.
Núi?
Triệu Húc nghe vậy trong lòng nhảy dựng, nơi này không phải sẽ có quặng sắt đấy chứ? Nếu là thật, nơi này sao lại là núi hoang chứ? Đây chính là một ngọn núi vàng!
Thấy bốn người đều im lặng, phụ nhân tưởng mình đã ra giá quá cao. Nàng nhìn hai đứa con, nhịn đau bật khóc nói: "Mấy vị quý nhân, nếu hai đứa nhỏ này ở cùng nhau, có thể đưa cho ta mười lượng được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT