Vương tiểu thư rũ mắt nhìn tờ giấy trúc trong tay, trên giấy là bài thơ "Vịnh Trư", không cần nghĩ liền biết là Chu Nguyên viết.
Thừa dịp mọi người còn đang uống rượu đàm thơ, Vương Linh Nhi nhìn thấy Chu Nguyên đứng dậy đi về phía rừng đào, nàng vốn là muốn nói chuyện với hắn, liền nói với đám tiểu thư thế gia xung quanh rằng quần áo mình bị bẩn, muốn ra xe ngựa thay quần áo.
Chu Nguyên đang chuẩn bị tìm một chỗ kín đáo, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nữ: "Chu công tử, ta có chuyện muốn tâm sự với ngươi."
Chu Nguyên sợ tới mức vội vàng giữ chặt đai lưng quần, nhìn lại thấy là thứ nữ của Vương gia, Vương Linh Nhi, ở cách đó một đoạn còn có thị nữ của nàng, lập tức cười nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao phải nuôi heo đúng không?"
Vương Linh Nhi gật đầu, nàng thật sự không hiểu Chu Nguyên ở Đào Nguyên quận có gia thế tốt như vậy, vì sao phải làm chuyện tự khinh tự ti như thế?
"Triều Thiên Khải có ngàn vạn bách tính, lê dân bách tính bình thường không có thịt để ăn, ta được tiên nhân chỉ điểm mang phúc lợi đến cho người trong thiên hạ, người ngoài tặng ta ô danh thì thế nào?" Mặt Chu Nguyên hiện lên một tia khinh thường,"Ngâm thơ đối câu lại có ích lợi gì? Làm một bài thơ chẳng lẽ là có thể làm dân chúng ăn nổi cơm? Lên làm quan không bóc lột bá tánh liền cám ơn trời đất."
Vương Linh Nhi nghe thế cả người chấn động, đôi mắt trong veo như nước không khỏi đánh giá Chu Nguyên thật sâu, đột nhiên từ thân thể nhỏ bé của Chu Nguyên nhìn ra một sự cao cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT