Triều Thiên Khải đã có hầm ngầm nên Tiêu Thính Vẫn có thể hiểu được phòng trọ dưới lòng đất là gì. Nhưng ngựa ở thời này rất quý, chủ yếu có được nhờ trao đổi với thảo nguyên phía bắc, sao có thể tùy ý để ở phòng trọ dưới lòng đất cơ chứ? Hơn nữa dạo này không hiểu vì sao Triệu gia lại không đem ngựa ra cho ăn hóng gió nữa nhỉ?
Triệu Hi có chút khó xử: "Xe của chúng ta không cần ngựa kéo, không phải vật sống nên là không sao đâu. Dù sao bây giờ bãi đỗ xe ngầm cũng đang không dùng được."
Tiêu Thính Vân nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt hắn lại di chuyển tới màn hình giám sát LCD cỡ lớn, cảm thấy rất hứng thú với một màn quan sát tên Chu Nguyên vừa rồi.
Triệu Hi cầm đồ vật nhỏ lên giới thiệu: "Đây là con chuột, dùng nó để điều khiển hệ thống theo dõi, ngươi chỉ cần di chuyển nó là được..."
Triệu Hi vốn định hướng dẫn hắn kiểu tay cầm tay như lúc trước dạy cho nàng dùng máy tính. Ngón tay nàng hơi chạm vào mu bàn tay lành lạnh của hắn, không để ý ngón tay thon dài kia hơi co rút lại. Đột nhiên cửa bên ngoài bị đẩy ra, Triệu Húc cười ha ha đi vào: "Việc cỏn con này để ta dạy cho, Hi Hi cứ về nghỉ ngơi trước đi." Nói xong còn khoác tay lên bờ vai săn chắc của Tiêu Thính Vân lặng lẽ nhéo một cái.
Triệu Hi: "..."
Có người dạy hộ thì tốt rồi. Triệu Hi vui vẻ nhàn nhã rời khỏi phòng an ninh.
Tiêu Thính Vân cực kì thông minh, dưới sự chỉ đạo của Triệu Húc liền học tập rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã nắm được sơ lược cách dùng mấy đồ vật trên bàn.
Triệu Hi vốn chuẩn bị quay về nhà chính, đi được nửa đường lai bị Vượng Tài quấn lấy. Radio trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói thanh lạnh như suối trong núi của thiếu niên: "Triệu cô nương"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT