Lãnh Nghệ kiểm tra then cửa, sau đó vào phòng ngủ chính nơi Chu Bằng ngủ, trừ giường bừa bộn ra thì không có gì khác. Y đi tới bên cửa sổ, then cài trong, dưới cửa sổ có bàn trà và hai cái ghế. Trên bàn có khay trà, khay toàn là bụi, hiển nhiên là sau khi nữ chủ nhà qua đời, không còn ai quét dọn nữa, bàn ghế đều bẩn cả.
Đẩy cửa sổ, nhìn thấy vết vũng nước, Lãnh Nghệ vuốt râu ngẫm nghĩ một hồi rồi đóng cửa sổ lại, đi ra sau nhà.
Chu Bằng vẫn quỳ trên mặt đất bộ dạng như chết cha chết mẹ, vừa thấy bóng Lãnh Nghệ là lại kêu oan:” Đại lão gia, tiểu nhân oan quá, tiểu nhân thực sự không giết nha hoàn đó.”
“ Không à?” Lãnh Nghệ cười nhạt:” Bản huyện đã kiểm tra, tiểu nha hoàn bị giết trong vòng một canh giờ qua, nhưng vừa rồi tới đại sảnh tra hỏi, tất cả mọi người không ai ra ngoài trong khoảng thời gian đó. Vì họ ngủ cùng nhau nên có thể làm chứng cho nhau, chỉ có ngươi là không ai làm chứng, là người duy nhất có khả năng gây án, giết người.”
“ Không phải là tiểu nhân.” Chu Băng bò tới muốn ôm chân Lãnh Nghệ kêu oan, bị Thành Lạc Tiệp tóm cổ ném ra sau:
“ Không phải ngươi thì ai?” Lãnh Nghệ chỉ cửa sổ và mặt đất:” Cửa sổ còn đóng, không bị ai phá hoại, người ngoài làm sao đi vào trộm đồ của ngươi mà vu oan? Dưới cửa sổ chỉ có hai dấu chân, không còn cái nào khác, đều khớp dấu chất của ngươi. Hài thì ở trong phòng chứa củi. Hung thủ không phải ngươi thì là ai được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT