Lúc này mặt trời đã ngả hẳn về phía tây, trời nhập nhèm hai màu sáng tối, nếu không phải đó đây có mảng tuyết trắng xóa phản chiếu ánh sáng yếu ớt thì chắc hẳn xung quanh chỉ còn một màu xám xịt âm u.
Chu Bằng ở nơi này nghiễm nhiên coi mình là chủ nhà, lúc nãy còn gọi Lãnh Nghệ là đại gia, bây giờ tới địa bàn của mình đã đổi giọng, an bài mọi người:” Vị thiếu gia này, cậu và phu nhân ở trong bếp đi, tuy là bếp nhưng mà sạch sẽ lắm, lại còn ấm áp. Còn cô nương bị thương này cũng ở cùng là được. Hai người là huynh muội, không cần ngại.”
Quay sang Doãn Thứu:” Ông thì cùng hộ viện nhà ta, Lão Thạch ở phòng khách, nơi đó rộng, lại tiện gọi lúc nào cũng ngủ. Ta ở phòng ngủ bên phải, tuy là phòng ngủ, nhưng không có giường sưởi, không sao, ta rất khỏe, chịu được.”
Thành Lạc Tiệp cười nhạt:” Tiểu cô nương thì sao? Ngươi quên à?”
Chu Bằng đương nhiên không quên, hắn cố tình không nói là hi vọng Thành Lạc Tiệp quên ai dè nàng không quên, tỏ ra như thường nói:” Nó là nha hoàn của bỉ nhân, phải ở cùng bỉ nhân.”
“ Không được, tiểu cô nương này không thể ở cùng ngươi.” Thành Lạc Tiệp tuyên bố:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play