Đúng lúc Lãnh Nghệ bị Trác Xảo Nương ngây ngô dằn vặt khốn đốn thì ở ngoài cửa có tiếng của tên tiểu nhị Mặt Ngựa:” Đại lão gia, nước nóng tới rồi ạ.”
Trác Xảo Nương vội rời khỏi lòng Lãnh Nghệ, chạy sang bên lau khô nước mắt, hiểu chuyện tới mức làm Lãnh Nghệ thương xót. Nàng mới chỉ là cô bé thôi, nhớ tên bạch y nhân lúc rời đi còn nói sẽ bất chấp mọi thủ đoạn, lòng nặng trĩu. Lãnh Nghệ tới giờ vẫn không coi mình là người thời đại này, đôi khi y không khỏi nảy ra ý nghĩ điên rồ, nếu mình chết, có khi quay trờ về thì sao? Y chỉ lo cho Trác Xảo Nương thôi.
Không được, phải kiếm một người võ công thật cao hỗ trợ, đám Vũ bộ đầu đối phó với bọn lưu manh trộm vặt thì được, gặp phải cao thủ như tên bạch y nhân đó, e là một chiêu cũng không qua được.
Trác Xảo Nương ra mở cửa, tiểu nhị Mặt Ngựa và hỏa kế khác mang hai gánh nước nóng tới, vào gian nhỏ, đổ nước nóng vào trong thùng gỗ, nhanh chóng lui ra.
Lãnh Nghệ bảo Trác Xảo Nương mau đi tắm rửa xua hàn khí trong người, đợi nàng vào gian trong, y ngồi bên bàn tròn, lấy số bạc vụn thu thập được tối qua ra. Tuy Lãnh Nghệ chua quen ước chừng giá trị mỗi mẩu bạc, song đoán được có vẻ không ít đâu, tuy chẳng là gì so với tiền còn nợ có ít tiền dằn túi yên tâm hơn. Đám sát thủ đó chẳng hại được mình, lại còn tặng bạc, giống Hạ Hầu Ân thời Tam Quốc, tặng kiếm rồi tặng luôn cả mạng.
“ Quan nhân!” Trác Xảo Nương ở gian trong gọi:
Lãnh Nghệ đáp:” Sao thế?”
“ Thiếp quên lấy khăn lau người rồi, có thể làm phiền quan nhân đưa vào cho thiếp không? Ở trên giường thôi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play