Chân trạch cũng khá rộng, cổ thụ chọc trời khắp nơi, trên mặt đất cỏ dại cao thấp mấp mô, che hết lối đi, bọn họ đi vào kinh động không ít chuột chạy vù đi.
Qua cổng là nhìn ngay thấy chính đường, biển ở đại sảnh đã bong tróc, chữ gần như không nhìn ra, mạng nhện bụi bẩn dày cả tấc chứng tỏ đã lâu không được quét dọn.
Mọi người đi quanh sân một vòng, rất nhiều căn phòng trống không, bên trong trừ món đồ gia dụng lớn nặng nề thì chẳng còn gì nữa.
Bọn họ lại phát hiện ra một cái giếng dưới cây đại thụ, giếng bốc ra hơi mát, Thẩm Luận thò đầu tới miệng giếng cảm thụ: "Mát thật, hẳn là nước suối từ lòng đất phun ra, nếu không thì chẳng mát như thế.”
Lô Đa Tốn chịu không nổi nóng nữa, ngồi xuống bên giếng sờ tảng đá bên cạnh, tảng đá này kỳ thực là tấm bia đá, có khắc chữ, do dùng để gặt y phục, chữ mờ cả rồi: "Oa, ở đây là sướng nhất, toàn thân mát mẻ.”
Tống Kỳ khẽ đá một cái: "Mỗi mình ông mát mẻ, bọn ta thì sao? Đi tới đại sảnh ở đó cũng mát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT