Nghe cái tên này trừ Lãnh Nghệ ra thì ai cũng im hết, Lãnh Nghệ tò mò: "Chân trạch là nơi thế nào?”
“ Là một cái nhà ma.” Trình Đức Huyền giải thích: "Trạch viện đó vốn là nhà tổ truyền của một vị hàn lâm họ Chân. Trạch viện này ly kỳ lắm, rất nhiều người đột nhiên mất tích không rõ đi đâu. Lần gần nhất hơn mười năm trước, người mất tích là lão thái thái. Tối hôm trước còn yên lành, nha hoàn hầu hạ xong ngủ ở gian ngoài, tới hai đứa. Vậy mà sáng hôm sau không thấy đâu nữa, chăn gấp gọn gàng. Mà Chân lão thái thái thì nằm liệt giường nhiều năm, đừng nói gấp chăn, xuống giường còn khó. Cả nhà tìm không ra, báo quan cũng không ích gì, cứ vậy mà biến mất.”
Lãnh Nghệ ồ một tiếng: "Lạ thật, nếu là nữ nhân, trẻ nhỏ còn có thể bị bắt cóc, chứ một bà già thì ta thật không nghĩ ra nguyên nhân nào lại làm thế...”
Tống Kỳ cũng nói: "Khi đó ta là người tham gia lục soát Chân trạch, không bỏ qua một tấc đất nào, vậy mà tìm thế nào cũng không thấy.”
Căn nhà ma này hiển nhiên là rất nổi tiếng, vởi thế Tống Kỳ vừa dứt lời thì Trịnh Đức Huyền kể tiếp: "Sau chuyện đó Chân lão thái gia vừa giận lại vừa sợ, chẳng bao lâu bệnh mất. Mọi người trong nhà cũng hết sức sợ hãi, tìm đủ lý do mà đi, dần dần đi hết, chỉ còn lại một ông già trông cửa. Rồi một ngày ông ta cũng nổi điên, thế là không ai dám tới đó. Chân gia bán nhà rất rẻ không ai mua, chỉ có đám trẻ con to gan hay leo tường vào chơi, nghe đâu trong đó mát lắm. Nhất là nơi lão thái thái mất tích, thấy bảo bên ngoài nóng hầm hập, bên trong gió lạnh từng cơn.”
Thẩm Lâm tặc lưỡi: "Đúng vậy đấy, nghe nói trẻ con tới đó chơi, giữa mùa hè ấy vậy mà về nhà lại cảm lạnh. Cho nên Lão Lô, ông ham gió mất ở đâu cũng đừng tới nơi đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT