Lãnh Nghệ xem xung quanh trà kỳ không có phát hiện gì, đi ra kiểm tra cửa sổ, Lý Dục bảo đã đóng, nhưng một cánh cửa sổ hướng ra hậu viện lại chỉ khép hờ, liền chỉ cho hắn thấy.
“ Thôi đúng rồi, thôi đúng rồi, đúng là quan gia muốn giết ta rồi.” Lý Dục tuyệt vọng khóc tu tu, hắn có vẻ bị ám ảnh quá mức rồi, bất kỳ chi tiết nào cũng làm hắn liên tưởng tới bị Triệu Quang Nghĩa ám hại.
Lãnh Nghệ mở cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết dưới cửa sổ toàn bước chân lộn xộn, y cau mày.
Lý Dục khóc càng lớn: "Trời ơi! Ta đã đầu hàng rồi, ta không còn quốc gia, không có quân đội, ta chỉ là văn nhân sức trói gà không chặt, chỉ viết thi từ cảm niệm cố quốc, có cần dồn ta vào chỗ chết như thế không?”
Lãnh Nghệ quay lại khuyên nhủ: "Công gia, có phải quan gia phái người tới hay không còn chưa rõ, để ti chức điều tra hẵng nói, không nên kết luận tùy tiện.”
“ Không cần đâu, nhất định là thế ... Ta biết, ông ấy muốn giết ta, muốn chiếm đoạt thê tử của ta ... Được, ta cho ông ấy toại nguyện, ta chết ... Nàng còn sống là được.” Lý Dục loạng choạng đi về bên giường, cầm lấy một miếng bánh nhét ngay vào mồm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT