Trong bữa cơm xảy ra chuyện lớn như vậy mà phương trượng Giác Tuệ vẫn chẳng can thiệp gì, phu phụ Lãnh Nghệ là người ngoài, việc có thể can thiệp vào rất hạn chế. Nhìn là biết loại chuyện này đã tồn tài rất lâu rồi, sau này chắc chắn còn tái diễn.

Tiểu hòa thượng Minh Viễn lau máu mũi, đầu cúi thấp, nói:” Đệ đi bê canh.”

“ Để ta đi cho, ngươi đừng có để canh cũng bị đổ thì mọi người chỉ có cơm không mà ăn.” Đầu bếp Minh Viễn sợ sệt nhìn Lãnh Nghệ, xoa cổ tay chuồn luôn:

Một bát canh gỗ lớn mau chóng được bê lên, trên đó bập bềnh vài lá rau.

Trác Xảo Nương kéo tiểu hòa thượng Minh Không tới bên cạnh, lấy khăn tay ra định lau máu ở mũi cho hắn, nhưng hắn quay mặt đi, lấy ống tay áo tự lau.

Nơi này quá quái dị, Lãnh Nghệ đụng nhẹ vào người Tác Xảo Nương, ý bảo nàng đừng can thiệp.

Xảy ra chuyện không vui, mọi người đều lặng lẽ ăn cơm, không ai nói năng gì hết, ăn xong rồi từng người cúi đầu mà đi. Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cũng về phòng.

Tiểu hòa thượng Minh Không bê nước nóng vào cho họ rửa ráy rồi lại lẳng lặng mà đi.

Vì không phải ở nhà, cho nên Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương đều cởi áo ngoài thôi, trong chùa không có giường lớn, toàn là giường đơn cho một người, nên ai ngủ giường nấy.

Vừa nằm xuống một lúc, nghe thấy Trác Xảo Nương gọi nhỏ:” Quan nhân.”

“ Ừ.”

“ Thiếp ... Sợ.”

Lãnh Nghệ lập tức thiểu ra, Trác Xảo Nương muốn ngủ cùng mình, muốn mình ôm nàng ngủ. Mà y sợ nhất là điểm này, sợ Trác Xảo Nương nằm trong lòng mình sẽ nhận ra sự khác biệt với trượng phu mình, đành phải cứng rắn nói:” Không sao ngủ đi.”

“ Dạ.” Trác Xảo Nương tủi thân lắm, quấn chặt chăn vào người. Lúc sau lại không nhịn được nói:” Tên hòa thượng đầu bếp kia thật quá đáng, chẳng trách những người khác đều ghét hắn, mà vị phương trượng đó cũng thật là, để họ hết cãi nhau lại đánh người mà mặc kệ, cái chùa này còn giống chỗ người tu hành không?”

“ Kệ họ, chỉ mong bão tuyết sớm dừng, chúng ta xuất phát, bọn họ thích làm gì thì cứ làm.” Lãnh Nghệ tuổi đời chưa nhiều, nhưng chuyện từng trải qua không ít, sớm không còn xốc nổi của tuổi thanh niên:” Nàng cố ngủ đi còn giữ sức.”

Trác Xảo Nương không nói thêm gì nữa, thổi tắt đèn đi ngủ.

Trong khi huyện Âm Lăng đang mịt mù trong bão tuyết thì phủ thành Ba Châu chỉ lác đác tuyết rơi, không hề ảnh hưởng tới cuộc sống, thậm chí làm chợ đêm càng thêm náo nhiệt thi vị. Uống rượu, thưởng tuyết, ngâm thơ luôn là thú vui của tao nhân mặc khách.

Tất nhiên chỉ ngồi ở chỗ ấm áp, quần áo đầy đủ, có rượu có thịt mới cảm thụ được tình thơ ý họa trong đó.

Nhã phòng tầng ba khách sạn hào hoa nhất Ba Châu, một bên có thể ngắm nhìn chợ đêm rộn ràng náo nhiệt, bên kia có thể nhìn xuống thiên tỉnh, ở đó có sân khấu nhỏ, tiếng đàn ca réo rắt truyền lên. Trong phòng bên cạnh thi thoảng có tiếng cười khanh khách lả lơi, tiếng mời rượu chơi tửu lệnh, huyên náo vô cùng.

Liêu tri phủ đang cùng mấy tá quan trò chuyện với một lão giả. Vị lão giả này tuổi chừng ngũ tuần, khuôn mặt như đúc từ thép, lạnh tanh nghiêm nghị, là quan lớn chuyển vận sứ, tuần tra châu huyện quản hạt, ngày hôm nay vừa tới Ba Châu.

Chuyển vận sứ của triều Tống, gọi ngắn gọn là "tào", chưởng quản tài chính, đồng thời có chức trách củ sát bách quan. Thông thường do quan ngũ phẩm trở nên đảm nhiệm, mà tri phủ triều Tống thì cấp bậc tương đối thấp, chỉ có lục phẩm.

Nghe xong Liêu tri phủ báo cáo, Hoàng chuyển vận sứ chẳng cười cái nào, chỉ vân về chòm râu mượt mà rõ ràng được chăm sóc rất tốt, nhìn bầu trời lất phất tuyết rơi ngoài kia, khung cảnh náo nhiệt vui tươi như vậy mà mặt đăm chiêu lo lắng, không biết có tâm sự gì.

Liêu tri phủ không dám nhiều lời, lòng thấp thỏm, không biết mình đã nói sai điều gì, hoặc là chỗ nào làm chưa tốt, khiến tào vận sứ đại nhân không vui.

Tới khi Liêu tru phủ tính xem có nên gọi ca cơ vào rót rượu làm sôi động không khí một chút hay không thì Hoàng chuyển vận sứ mới chậm rì rì nói:” Thấy bảo Ba Châu dân phong hung hãn, chuyện cường đạo cướp bóc không ít phải không?”

Liêu tri phủ cúi thật thấp người:” Dạ vâng ạ, Ba Châu núi cao rừng sâu, còn chưa được vương đạo giáo hóa, sơn dân không ít, chuyện đấu đá chém giết thường xảy ra. Lần này đại nhân tuần thị vừa vặn tuyên dương hoàng ân, thu phục đám điêu dân.”

Hoàng chuyển vận sứ chẳng tiếp lời ông ta, cứ nói ý mình:” Bản quan nghe nói, chỗ các ngươi không chỉ sơn dân điêu ngoa, mà đám quan viên địa phương cũng chẳng ra gì, ỷ trời cao hoàng đế xa, làm chuyện xằng bậy.”

Liêu tri phủ cứng người, không biết lời này của ông ta có ý tứ đặc biệt gì không, hay nhắm vào ai, tình huống không rõ, không dám tiếp lời, chỉ chắp tay dạ dạ vài tiếng.

“ Bản quan nghe nói, một viên huyện quan dưới tay ngươi, tham lam mỹ sắc của một ái thiếp đại hộ, cưỡng bức nữ tử đó. Làm nữ tử trinh liệt đó không chịu được xỉ nhục, tự tận trong huyện nha. Vì thấy bản thân bị ô nhục, đau khổ phẩn nộ tới cực điểm, cho nên dùng dao đâm vào nơi bị vấy bẩn. Thật đáng phục cũng đáng thương. Một tên quan huyện nhỏ tí xíu mà gan to hơn trời, có còn vương pháp nữa hay không?”

Giọng nói đanh thép, từng lời như dao, nói cho Liêu tri phủ tim đập chân run, tri huyện dưới quyền mình làm gì có ai như vậy? Ngây một lúc ông ta mới giật mình nhớ tới huyện Âm Lăng có một nữ tử bị chết trong nha môn. Nhưng làm gì có nghe nói chuyện bị tri huyện làm nhục phẫn nộ tự sát gì đâu cơ chứ? Hay là có hiểu lầm gì? Liêu tri phủ khom người:” Đại nhân có phải đang nói tới vụ án mưu sát ở huyện Âm Lăng không ạ?”

Ông ta cố tình nhấn mạnh hai chữ mưu sát, có ý tốt nhắc nhở quan trên.

Dè đâu Hoàng chuyển vận sứ lại đùng đùng nổi giận:” Án mưu sát à? Cái gì mà mưu sát!? Rõ ràng là gian giâm nữ tử, khiến người ta phẫn nộ mà tự sát! Có loại ác quan bậc này, bách tính làm sao sống yên, làm sao có thuận dân, thượng bất chính hạ tắc loạn, bảo sao nơi này dân phong hung hãn, ác quan như thế, dân không phản kháng sao được? Liêu đại nhân, xảy ra chuyện như vậy mà ngài không biết gì à? Ngài cũng nên rửa sạch mắt rồi đấy.” 

Nghe Hoàng chuyển vận sứ chỉ đích danh mình giáo huấn, Liêu tri phủ vã mồ hôi hột, dạ dạ luôn mồm sao dám tranh cãi nữa.

Một thông phán của ông ta, phụ trách vụ án hình sự, lớn gan nói:” Đại nhân, vụ án ở huyện Âm Lăng cho tới nay chưa được phá, tri phủ đại nhân cũng lòng như lửa đốt. Mấy lần hạ công văn trách mắng Lãnh tri huyện vô năng, y vẫn cố ý trì hoãn không phá án, cho tới hôm nay, kỳ hạn đã tới không thấy tin tức. Bây giờ Hoàng đại nhân nói thế bọn hạ quan mới biết té ra là có nguyên nhân này, té ra là y gian hại nữ tử nhà người, khiến người ta phẫn nộ tự sát, bảo sao lại lề mề mãi không chịu phá án.”

Hoàng chuyển vấn sự gật gù hài lòng:” Ngươi hiểu chuyện đấy, họ tên là gì nhỉ?”

Viên thông phán đó cố đè nén vui mừng, khom người đáp:” Bẩm đại nhân, ti chức họ Lỗ, là thông phán Ba Châu.”

“ Rốt tốt, bản quan nhớ rồi.” Hoàng chuyển vận sứ quay sang Liêu tri phủ:” Không ngờ thuộc hạ của ngươi cũng có người đầu óc thông minh nhanh nhạy như thế, nếu có chuyện không hiểu, ngươi cũng nên khiêm tốn mà hỏi người dưới.”

“ Ti chức hiểu rồi, ti chức lập tức phái người bắt tri huyện Âm Lăng tới, thẩm vấn cho ra nhẽ vụ án này” Liêu tri phủ rất dứt khoát, quay ra cửa hô:” Người đâu?”

“ Khoan!” Không ngờ Hoàng chuyển vận sứ lại lên tiếng cản lại:” Bản quan cũng chỉ là lời một phía, cũng không có bừng chứng gì. Cứ như thế mà bắt người cũng không ổn. Vả lại, bản quan chỉ phụng lệnh tuần tra, không có quyền miễn nhiệm quan viên. Tri huyện là do hoàng đế phong, cho dù chúng ta hoài nghi y, cũng chỉ có thể dâng tấu do hoàng đế hạ thánh chị phán quyết, do ngự sử đài điều tra mới được.”

Nghe giọng điệu ông ta rõ ràng muốn trừng trị Lãnh Nghệ, lý do không biết, nhưng thái độ ông ta đã thể hiện rõ ràng, có điều lại không muốn mang tiếng. Liêu tri phủ thừa biết điều ấy, vừa rồi làm bộ cho người đi bắt Lãnh Nghệ thôi, giờ ông ta tự nhận ra như thế, mình đỡ phải bị kẹp giữa khó xử.

Hoàng chuyển vận sứ ra hiệu Liêu tri phủ ngồi xuống:” Thế này đi, ngươi đích thân phái người gọi y tới, không được dùng bạo lực, nếu không sau này bị y nắm thóp, ngươi cũng gặp rắc rối. Chỉ truyền lời với y, vụ án này có người cáo trạng lên chỗ bản quan rồi, nói y lợi dụng chức quyền, cưỡng bức dân nữ, khiến dân nữ phẫn uất tự sát. Bản quan muốn đích thân điều tra.”

Liêu tri phủ vâng dạ.

Hoàng chuyển vận sứ tiếp tục cao giọng:” Ngươi phải nói với y, chuyện này liên quan tới vận mệnh sĩ đồ của y, bảo y suy nghĩ cho kỹ. Chớ vội nghĩ cách hối lộ bản quan, bản quan là người thanh liêm không tiếp nhận thứ đó. Nhất định phải chuyển lời như thế.”

Liêu tri phủ hơi bất ngờ, thầm nhủ trong lòng, thế này khác gì là đòi người ta hối lộ? Xem ra mục đích của ông ta chỉ là đòi hối lộ mà thôi. Thô thiển, Liêu tri phủ khinh bỉ, nghèo tới điên rồi hay sao mà ngang nhiên đòi hối lộ như thế, muốn hối lộ tới nơi giàu có như Giang Nam ấy, tới chỗ lưu đày chó ăn đá gà ăn sỏi thì được mấy đồng? Với lại tri huyện Âm Lăng vì mất tiền thuế, đến cả hồi môn của thê tử còn phải bán đi trả, đâu ra tiền hối lộ ông?

Hoàng chuyển vận sứ tiếp tục:” Bản quan còn nghe nói, tri huyện Âm Lăng tiêu hết tiền thuế má, chiếm đoạt tiền công của cấp dưới, đúng là người bị tiền chui vào mắt rồi.”

Lời đó nên giành cho bản thân ông đi, Liêu tri phủ nói một câu công bằng:” Đại nhân, không phải y tiêu pha tiền thuế mà là bất đắc dĩ, có cường phỉ lẻn vào, trộm mất ...”

“ Là y nói hay là Liên đại nhân tận mắt nhìn thấy?”

“ Chuyện này là do ti chức phái người tới huyện Âm Lăng tìm hiểu mà biết. Tiền thuế đúng là bị cường phỉ đột nhập, đánh bị thương nha dịch cướp đi, rất nhiều người chứng kiến.”

Hoàng chuyển vận sứ vặn vẹo:” Bọn họ có nhìn thấy cường phỉ mang từng đĩnh bạc đi không?”

Đúng là muốn gán tội người ta thì sợ gì không có cớ, Liêu tri phủ lắc đầu:” Không thấy ạ.”

“ Thấy chưa, y có thể tìm người trộm tiền mà, không phải là không thể.” Hoàng chuyển vận sứ liếc Lỗ thông phán:” Ngươi thấy thế nào?”

“ Chuyển vận sứ đại nhân nói không sai chút nào, mắt sáng như đuốc nhìn thấu mưu gian tà.” Lỗ thông phán luôn mồm nịnh bợ:” Khẳng định là tên tiểu tử đó cố ý giở trò, may mà đại nhân chỉ điểm, bọn ti chức sáng mắt ra.”

Mấy lời này thực sự là thối không ngửi nổi, Liêu tri phủ giận run, quan viên mà lấy tiền thuế ra tiêu, không cần biết nguyên nhân gì, cũng phải tự mình bù vào. Lãnh Nghệ kể cả có tìm người cướp thì cũng vẫn là y bồi thường, không có lợi ích gì hết. Ông ta thấy rõ rồi, lão Hoàng chuyển vận sứ này nhắm vào Lãnh Nghệ, cố tình gây khó dễ cho y, không biết Lãnh Nghệ làm sao lại đắc tội với chuyển vận sứ? Dù ông ta không có quan hệ đặc biệt gì với Lãnh Nghệ, nhưng là quan viên dưới quyền mình, đâu thể mặc cho người khác chà đạp hãm hại.

Liêu tri phủ nói:” Ti chức đã hạ công văn trách mắng Lãnh tri huyện, yêu cầu y trước kỳ hạn phải bù lại tiền thuế thiếu hụt, y đang gom góp khắp nơi nghĩ cách bù đắp.”

“ Nghĩ cách mà được à? Nghe nói số tiền thuế y tiêu pha không ít.” Hoàng chuyển vận sứ nhất định gán tội danh kia lên đầu Lãnh Nghệ:

“ Chuyện này ti chức biết, ti chức nhất định tăng cường đốc thúc, trước Tháng Chạp phải thu hồi đủ.”

“ Tiền thuế nộp lên là dựa theo quý, không phải kéo dài tới cuối năm mới thu. Ngươi nên biết, y sớm phải nộp khoản tiền thuế đó lên, chậm trễ tới giờ đã là làm việc bất chính, tham ô phạm pháp rồi.”

Kỳ thực nộp thuế xưa nay luôn thu theo năm, nộp sớm hay nộp muộn đều được, chỉ cần giao nộp trước tháng Chạp, chưa bao giờ có chuyện nộp theo quý. Giờ Hoàng chuyển vận sứ bất chấp lý lẽ nói câu này, là muốn gán tội cho Lãnh Nghệ. Liêu tri phủ liền lờ đi như không nghe thấy.

“ Không phải bản quan cố ý gây khó dễ.” Hoàng chuyển vận sứ làm ra cái vẻ đường hoàng:” Đây là vương pháp, Liêu tri phủ, ông cũng không được bao che.”

“ Ti chức không dám.”

“ Thế thì tốt, vậy thì lập tức lệnh cho y nộp thuế ba quý lên, số còn lại trước tháng Chạp nộp. Nếu nộp không được, đừng nói là không giữ được mũ ô sa. Chỗ các ngươi vốn là nơi lưu đầy, e là phải chuẩn bị thêm một vị trí cho y.” Hoàng chuyển vận sứ nói tới đó đứng dậy:” Vẫn câu nói đó, bản quan là quan thanh liêm, tuyệt đối không nhận hối lộ, không bao che cho y, Liêu tri phủ, nhất định phải chuyển lời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play