Mấy ngày sau đó phu thê Lý Dục sống trong nơm nớp lo sợ, tuy không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Triệu Quang Nghĩ cũng không kiếm cớ triệu kiến Tiểu Chu hậu. Nhưng Lý Dục càng sợ hãi, vì trước khi cuồng phong ập xuống luôn có một khoảng lặng, lần này phải chăng cũng như thế?
Tiểu Chu hậu thì lo lắng thái tử và Nhị hoàng tử báo thù mình, nhưng cũng không có động tĩnh gì, đoán chừng bọn chúng cũng không muốn chuyện bại lộ, dù sao cũng là bọn chúng sai. Lại nhớ tới hôm đó thái tử bảo có một bức thư muốn chuyển cho họ, song không thấy đưa tới nữa, hẳn chỉ là cái cớ thôi, cũng không nghĩ thêm.
Bọn họ nghĩ đủ mọi cách mà không tìm được bài từ kia.
Sáng sớm ngày 15 tháng Giêng, tiết Nguyên Tiêu, Tết đã qua được nửa tháng rồi, không khí đón xuân vẫn còn khắp nơi, đó đây vẫn thoang thoảng mùi thuốc pháo, ngoài đường phố đều treo đèn lồng, to có nhỏ có, đủ loại kiểu cách, hình dạng khác nhau, cái gần cái xa, chỉ là chưa tới tối, nếu không sẽ vô cùng đẹp mắt.
Lý Dục và Tiểu Chu hậu vẫn chưa dậy, thị nữ đã đứng ở cửa bẩm báo: "Công gia, phu nhân, người trong cung tới, mời công gia, phu nhân tiếp chỉ.”
Lý Dục bật dậy, tóm ngay lấy cánh tay Tiểu Chu hậu: "Hết rồi, hết rồi, quan gia hẳn là phái người tới ban cho ta tự tận, quan gia muốn lấy mạng ta rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT