Lý Dục ngồi đầu giường, mặt cúi gằm, mỗi lần thê tử nàng ở trong cung về là đều tắm rửa ngay, còn tắm rất kỹ rất lâu, tại sao như thế? Hắn không muốn suy nghĩ, ép bản thân không nghĩ tới, nhưng đủ loại hình ảnh cứ hiện ra trong lòng. Trái tim hắn nhỏ máu, phẫn uất không cách nào phát tiết, hắn đi tới bên bàn, đổ ít nước vào nghiên mực, cầm bút nhúng bừa vài vòng ...
Trong đầu toàn là hình ảnh thê tử cắn chặt môi tới bật máu, nước mắt ướt mi chịu đựng dâm nhục vô cùng vô tận dưới thân thể to béo đen đùa của Triệu Quang Nghĩa. Còn hắn, quốc quân một nước, chẳng bảo vệ được thê tử, thậm chí cả khuất nhục cũng không thể nói ra.
Mỗi lúc như thế hắn thường ảo tưởng tới thời gian hạnh phúc ở Nam Đường, vì thế nỗi nhớ cố quốc càng thêm cồn cào ruột gan, mực từ đầu bút lông rơi xuống biến thành bông hoa mực li ti trên trang giấy trắng.
Hắn vung bút, lúc nhanh lúc chậm, lúc trúc trắc như leo núi, khi lướt đi như bay tên trời cao, khi viết xong chữ cuối cùng, tay buông thõng, bút rơi xuống đất, nảy hai cái nằm im.
Tiểu Chu hậu tắm xong, da nàng đỏ rực vì nước nóng, nàng kỳ cọ tới khi ra rát muốn bong ra, mới rời thùng nước, được thị nữ hầu hạ, mặc y phục tơ mềm, rời phòng tắm, thấy trượng phu ngồi trước bàn như một bức tượng.
Nàng chỉ biết thở dài, cảnh tượng này nàng chứng kiến không chỉ một lần, vì hắn biết chuyện gì xảy ra, chỉ không ai nói, nếu không phu thê họ chẳng cách nào đối diện với nhau. Nàng định an ủi hắn, không ngờ nhìn thấy trên giấy có một bài từ, chính là Ngu Mỹ Nhân của Lãnh Nghệ, chỉ là "cố hương" đã sửa thành "cố quốc", "Trăng sáng quay đầu nhớ cố quốc".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play