Sáng hôm sau, Trác Xảo Nương theo lệ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nàng vừa đẩy cửa ra ngoài đã "á" một tiếng. Lãnh Nghệ còn dậy sớm hơn nàng, nghe thấy liền bật dậy ngay:” Chuyện gì thế?”
Không ngờ nghe Trác Xảo Nương reo mừng như cô bé:” Tuyết lớn quá, mặt đất trắng phau rồi, thật là đẹp.”
Ra vậy, Lãnh Nghệ bật cười rời giường, nhanh chóng mặc quần áo ra khỏi phòng. Quả nhiên bên ngoài thành một thế giới trắng, không giống thời hiện đại nhiều kiến trúc cao tầng, khiến tuyết không thể phủ kín hết, ở nơi này mới thực sự là thế giới tuyết, Lãnh Nghệ cũng phải ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của nó. Tuyết không có khói bụi ô nhiễm, trắng tinh khôi, đẹp tuyệt. Hơn nữa bầu trời vẫn âm u, thế nào cũng còn tuyết rơi nữa.
Âm Lăng là cái huyện nhỏ, thư chiều qua Lại viên ngoại phái gia phó trong đem đi trước buổi tối đã tới được tay đám đại hộ hương thân trong vùng rồi. Nội dung thư không có nhiều, chỉ khuyên răn mọi người mau mau đóng thuế đi, đừng chống đối đại lão gia nữa. Ai nấy đều thấy kỳ quái, có điều đây là chuyện trọng đại, đâu thể giải quyết bằng một lá thư như vậy, đám gia chủ các đại hộ liền phái người tới nha môn nghe ngóng tình hình.
Sau đó biết tin động trời, Lại viên ngoại bị bắt rồi, đang bị còng xích sắt nhốt trong nhà lao, đợi ngày áp giải lên Ba Châu. Người trong nha môn đã được Soái Lãng hạ nghiêm lệnh, vụ án đang điều tra, phải giữ bí mật, vì thế gia nhân các nhà kệ là nhờ cậy quan hệ hay là đút lót, chỉ biết rằng Lại viên ngoại bị bắt thôi, không biết gì thêm.
Tin tức truyền về nhà, điều nghĩ tới đầu tiên đám gia chủ các nhà nghĩ tới là Lại viên ngoại cầm đầu chống đối, không chịu nộp thuế bị bắt rồi. Xem ra quan phủ thực sự nổi giận, thế này nếu không nộp thuế, không biết tai họa giáng xuống nhà ai.
Thế là trời vừa sáng, đã có người dẫm lên tuyết dày, mang hòm lớn hòm nhỏ tới nhà môn nộp thuế.
Trong nha môn ai nấy đều phấn chấn, Đổng sư gia cầm sổ sách ra thu thuế, thư lại ti phòng chạy qua chạy lại hỗ trợ. Mặc dù khoản tiền trước đó bị đạo tặc lấy mất rồi, không có khả năng lấy về, thế nhưng chỉ cần khoán thuế này được đóng lên sẽ hóa giải bớt áp lực của tri phủ.
Vậy nhưng phúc họa song hành, vừa nghe nói tri huyện thu được không ít tiền thuế, đám chủ nợ trong thành ùn ùn kéo tới đòi tiền.
Những người đó đều là danh nhân đại hộ trong huyện, khi bản thân nguy nan, người ta cho mình vay tiền, vậy là đáng quý lắm rồi, dù lợi tức có cao, cũng coi như nghĩa khí. Cho nên Lãnh Nghệ rất khách khí tiếp đãi chủ nợ, mời họ tới hẳn thư phòng nội trạch, lấy trà ngon khoản đãi, kiên nhẫn giải thích số tiền này phải nộp lên triều đình không thiếu một xu. Bản thân nợ họ là khoản nợ tư nhân, không thể dùng tiền công trả nợ. Hứa nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi.
Đám người này được huyện thái gia dùng lễ đối đãi, nói chuyện có lý có tình, lại đảm bảo nhiều lần, cho nên cũng không ai cố tình gây khó dễ, khách khí cáo từ mà đi. Làm Lãnh Nghệ nhận ra, thời đại này có cái đáng yêu của nó, tiền bạc tất nhiên là quan trọng, nhưng không phải là thứ thước đo duy nhất như đời sau, con người sống vẫn còn rất tỉnh cảm.
Đổng sư gia chạy tới báo, tính cả khoản thuế thu đã mất thì tới giờ được chín thành rồi, một số đại hộ ở thôn ngoài thành nữa, nhưng không cần lo, khi hay tin họ sẽ nộp nốt thôi. Lãnh Nghệ liền gọi Vũ bộ đầu tới, thương lượng chuyện áp giải thuế lên Ba Châu, tránh đêm dài lắm mộng.
Từ huyện Âm Lăng tới Ba Châu, đi ngựa nhanh thì một ngày là tới, đi xe ngựa thì mất ngày rưỡi, còn đi bộ phải đi ba ngày. Ở nha môn chỉ có hai còn ngựa dùng để kéo xe, số còn lại phải đi bộ hết, vậy lộ trình sẽ là ba ngày.
Đây là chuyện trọng đại, không cho phép có sai sót gì, nên toàn bộ người có thân thủ sức khỏe tốt được huy động, tạo thành đội ngũ mấy chục người, gần như nha môn đã phái hết người đi rồi.
Lúc xuất phát trời lại bắt đầu đổ tuyết, gió cũng nổi lên, tàn tuyết bay mù mịt, tầm nhìn cực thấp.
Vũ bộ đầu vẫn quyết định lên đường ngay, không chờ nữa, vì lần này thu được thuế có phần đột ngột, nếu có kẻ gian hay tin muốn nhắm vào thì còn phải tổ chức người. Tranh thủ đi sớm, gió tuyết sẽ cản đường đối phương, khó tìm ra đội ngũ hơn, hai nữa không sợ bị mai phục ở dọc đường.
Sau đó Lãnh Nghệ tự mình dán niêm phong lên tất cả rương tiền, nhốt Đinh bộ đầu và Lại viên ngoại vào xe tù, đồng thời áp giải lên Ba Châu. Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu đứng ở cổng nha môn cáo biệt đại lão gia, dẫn đội ngũ xông pha gió tuyết xuất phát.
Bọn họ đi rồi Lãnh Nghệ cũng không rảnh rỗi, tự mình lên phố, mời một số dân công tới nội trạch, nâng cao tường bao, đồng thời dựa vào bản vẽ của mình tiến hành sửa chữa.
Ti phòng của công phòng tới tìm Lãnh Nghệ nói "quan không sửa nha môn", cho nên tiền sửa chữa này không thể nào lấy tiền của triều đình ra chi dùng. Lãnh Nghệ nói với hắn, nha môn quá cũ, phải tu sửa một phen, nếu không gió lớn thế này chẳng biết lúc nào sập xuống, đè lên người ta thì không hay. Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, y tự móc túi ra là được. Ti phòng công phòng không nói gì thêm, có điều lòng thì nghĩ, ngài còn nợ đầy ra đó, lại bỏ tiền đi sửa nha môn làm gì? Có điều lời này không nên nói ra, dù gì sửa chữa chút cũng là chuyện tốt.
Thế là nha môn người ra kẻ vào hết sức tấp nhập, từng xe vật liệu được dân công chở vào trong nội trạch, lại từng xe đất đá được đưa ra ngoài, công trình trông có vẻ không nhỏ, chẳng biết đại lão gia định làm gì.
Lại nói Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu cẩn thận áp giải phạm nhân và tiền thuế tới Ba Châu. Vì đề phòng kẻ gian hay tin ngăn cản, bọn họ quyết định đi suốt cả ngày đêm. Như thế chỉ cần một ngày hai đêm là có thể tới nơi được, người được chọn đều có sức khỏe tốt, cắn răng một cái là có thể vượt qua. Nếu bình thường thế này không đáng kể, chẳng qua gió tuyết nên gian nan hơn nhiều. Dọc đường đi hai vị bộ đầu liên tục cổ vũ mọi người, tới được phủ thành sẽ mời mọi người ăn canh thịt dê nóng, uống rượu.
Đi một ngày một đêm không xảy ra chuyện gì, nhưng tới đêm gió tuyết cuối cùng, rốt cuộc cũng xảy ra chuyện.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.
Đêm ngày hôm đó, gió lớn tới khác thường, cuốn tuyết bây mù trời, căng mắt ra cũng không nhìn rõ đường đi nữa. Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu đều rất khẩn trương, liên tục dặn dò mọi người lấy tinh thần, cẩn thận đề phòng, trời sáng là bọn họ có thể tới được Ba Châu rồi. Nhưng khi đội ngũ men theo quan đạo quanh co chật hẹp lại đóng đầy băng tuyết leo lên một ngọn nùi lớn, đám phỉ tặc áo đen che mặt ở đâu thình lình xuất hiện.
Mặc dù chỉ có mười mấy tên phỉ tặc, nhưng kẻ nào kẻ nấy thân thủ bất phàm, đặc biệt là một lão giả mặt tam giác cầm đầu, thanh đao trong tay đánh tới đâu không ai cản nổi.
Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu hợp lực đều không phải là đối thủ của lão giả đó, hai người đều bị thương. Thêm vào đường núi vòng vèo, đội ngũ của bọn họ kéo thành hàng dài khi gặp địch không thể tạo thành ưu thế số đông. Đám phỉ tặc lại tập trung lực lượng đột kích trung lộ, khiến người phía trước biết ở giữa xảy ra chuyện, quay về cũng khó, người phía sau thì lên không kịp, lực lượng canh giữ tiền thuế và xe tù ở giữa bị đánh tan tác.
Chỉ may một điều, đám đạo phỉ này không hề có ý muốn lấy mạng bọn họ, chỉ đánh ngã chứ không thêm chiêu đoạt mạng.
Lão giả kia một mình chống lại Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu liều mạng, tới khi đòng bọn cướp được hòm tiền mang đi mới thể hiện thần uy, liên tiếp tung hiểm chiêm đánh lui hai người, lui vào trong gió tuyết biến mất.
Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu đều biết người ta nương tay rồi, không truy kích nữa, một là tuyết lớn thế này, khó thấy dấu vết mà truy đuổi. Hơn nữa đuổi kịp rồi thì sao, chỉ nạp mạng mà thôi. Vội vàng tập hợp người kiểm tra tổn thất, nhìn một cái rụng rời chân tay, bảy tám rương bạc bị lấy hết, phạm nhân Đinh bộ đầu và Lại viên ngoại đều bị giết chết trong xe tù.
Đám đạo phỉ cướp tiền thuế còn hiểu được, làm sao cướp xong lại giết tội tù mà không phải giải cứu? Bọn họ thừa sức làm việc đó mà không làm, xem ra giết tù phạm cũng là mục đích chính của bọn chúng.
Trời lạnh, Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu lòng giá lạnh hơn cả ngoài trời, thế này thì ăn nói với đại lão gia thế nào?
Không cách nào ăn nói được, chỉ còn cách góp tiền vào mà đền thôi. Nhưng số tiền này quá lớn, dù toàn bộ người trong nha môn vét hết tiền trong nhà đóng góp thì cũng chỉ như muối bỏ biển, vì họ đều là người nghèo, tiền công ở nhà môn nuôi gia đình còn eo hẹp, lấy đâu ra tiền mà góp?
Mười một người bị thương ở mức độ khác nhau, chủ yếu là trẹo chân trẹo tay thôi, không tổn hại quá lớn. Điều ấy chẳng an ủi được ai, tiền thì mất, tội tù thì bị giết, bọn họ thất bại quá triệt để.
Sau khi thương lượng một hồi, quyết định Vũ bộ đầu sẽ tháo một con ngựa kéo xe tù ra, tự mình cưỡi, chạy về huyện Âm Lăng báo tin. Nơi này cách Ba Châu gần hơn huyện Âm Lăng, Tống bộ đầu sẽ mang thi thể tội tù, người bị thương, tiếp tục tới phủ thành. Phải đem chuyện cướp thuế báo gấp cho tri phủ Ba Châu, điều động nhân mã truy tìm thủ phạm, đồng thời chữa trị cho huynh đệ bị thương.
Vũ bộ đầu vừa tức giận lại vừa hồ thẹn, liên tục thúc ngựa đi gấp, tới chập tối thì về được tới huyện Âm Lăng.
Nhưng tới huyện thành thì không ngờ cổng thành đóng, binh lính, bộ khoái, dâng tráng khắp nơi, hỏi ra hắn trố mắt, vì đám chủ bạ Khâu Hồng cũng đang cuống lên đi tìm tri huyện ... Tri huyện đại lão gia không thấy đâu nữa, phu nhân Trác Xảo Nương cũng không thấy đâu nữa, đang phát động cả thành tìm.
Nghe nói tiền thuế lại một lần nữa bị cướp, vị chủ bạ già ngã oạch xuống đất khóc như trẻ lên ba, những người khác chết lặng, phen này xong cả rồi, thuế lần trước mất khoản nhỏ, lần này là khoản lớn, đừng nói tri huyện mất chức, tất cả bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt, người trong nha môn khóc như cha chết mẹ.
Vũ bộ đầu lòng như lửa đốt không để ý nhiều, hỏi không ra tung tích đại lão gia, càng sợ hãi, bọn họ bị thích khách tập kích, chẳng lẽ đại lão gia cũng gặp bất trắc rồi.
Nội trạch của đại lão gia không ai dám tùy tiện ra vào, nhưng tới lúc này rồi còn cố kỵ gì nữa, Vũ bộ đầu cuối cùng đánh liều xông vào nội trạch. Phát hiện nội trạch thành một đống bừa bãi, số gạch xanh lát nền không thấy đâu nữa, mọi người không hiểu chuyện gì? Chẳng lẽ đại lão gia bị phỉ tặc bắt mất rồi? Tìm kiếm manh mối khắp nơi phát hiện ra một tờ giấy, viết đại lão gia và phu nhân mặc thường phục vi hành rồi, mấy ngày nữa mới về.
Thực tế tất nhiên không phải Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương thường phục vi hành, lúc này hai người bọn họ đang đội tuyết đi trên con đường nhỏ tới Ba Châu.
Tiền thuế rất có khả năng bị cướp lần nữa, điểm này Lãnh Nghệ sớm dự liệu được, y biết có kẻ luôn theo dõi nhất cử nhất động của mình, trong nha môn có thể có nội gián. Sáng sớm hôm đó các đại hộ kéo nhau tới nộp thuế, chắc chắn không che giấu được. Vũ bộ đầu cho rằng mình đã hành động trước, kỳ thực đối phương đã chuẩn bị trước họ nửa ngày.
Bởi thế Lãnh Nghệ dùng kế thay mận đổi đào, số "bạc" mà đám Vũ bộ đầu áp tải thực ra toàn là đá lát nền trong nội trạch.
Đêm hôm đó sau khi mọi người ngủ say, Lãnh Nghệ đánh thức Trác Xảo Nương dậy, đánh tráo bạc trong rương thành đá lát nền. Sau đó khi đám chủ nợ tới đòi tiền, Lãnh Nghệ lựa chọn một chủ nợ tên Trang Cẩm Tái, người này là một trong số phú thương lớn nhất huyện, có hiệu buôn ở Ba Châu lẫn châu huyện phụ cận. Hơn nữa theo Đổng sư gia nói, người này là thương cổ đương địa, tổ tiên sống nhiều đời ở Âm Lang, rất có tình cảm với quê hương, cũng có chữ tín.
Thời Tống xuất hiện tiền giấy sớm nhất Trung Quốc hoặc có thể nói là thế giới, gọi là "giao tử". Nhưng đó là chuyện mấy chục năm sau, lúc này còn chưa xuất hiện giao tử, cũng chưa có ngân phiếu gì hết. Tiền tệ bây giờ chỉ có đĩnh bạc nặng trĩu tay với tiền xu lẻng xẻng và số ít vàng.
Lãnh Nghệ sau một phen trò chuyện với phú thương này, cảm giác được hắn là người đáng tin cậy, liền cùng hắn thương lượng, đổi toàn bộ tiền thuế ra vàng, đồng thời dặn hắn bảo mật. Trang Cẩm Tài đồng ý, thể diện của tri huyện phải nể, sau này dễ làm việc hơn, huống hồ có tổn thất gì đâu.