Hai người trên đường về Lãnh Nghệ cố tình dùng mặt thật đi vào các thôn, vì nhiều người từng tới nha môn chúc Tết nên nhận ra y, thấy y lại mặc thường phục tới tận thôn xóm xa xôi nhất thăm hỏi thì cảm động vô cùng.
Cả huyện đã tiết vào xuân canh rồi, vì có lượng lớn trâu cày cho nên giải quyết được vấn đề khó khăn nhất của thôn dân, tới đâu đất đai đều đã được cầy bừa, mạ cũng đã được gieo xuống, trên những khuôn mặt gầy khô héo mòn ánh lên hi vọng của mùa xuân.
Tới mỗi thôn, Lãnh Nghệ đều triệu tập thôn dân tới nói chuyện, hơn nữa không cho đại hộ và lý trưởng tham gia, để bách tính có thể thoải mái nói ra suy nghĩ của mình. Lãnh Nghệ nhờ thế mà hiểu được vài chuyện trước kia không hiểu.
Tổng thể mà nói, vì Đại Tống mới lập quốc chưa lâu, do chiến loạn thời gian dài, đại đa số bách tính đều nghèo khổ, mỗi thôn chỉ có một hai đại hộ, những người này không phải toàn là ác bá hút máu người, nhưng mong họ hỗ trợ hương dân thì cũng khỏi nghĩ tới. Quan niệm phổ biến thời này vẫn là, tài phú thiên hạ có hạn, người này có thêm một chút là người kia mất đi một chút.
Mà một vấn đề nữa cũng nghiêm trọng không kém, đó là bách tính chẳng có tí văn hóa nào, mức độ giáo hóa của triều đình tới được nơi này là quá thấp, từ nhỏ tới lớn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, trừ ruộng đồng thì chẳng biết gì, đừng nói chữ nghĩa, đếm đến mười còn chẳng mấy người biết. Chẳng những chất lượng cuộc sống cực thấp, mà đối với chuyện làm ăn có sự kháng cự bài xích bẩm sinh, nhiều nhà không muốn mượn trâu quan phủ để làm ruộng, họ không thích mắc nợ. Trong khi huyện Âm Lăng đất đai cầy cấy ít, muốn dựa vào vào làm nông mà ăn nó mặc ấm là vô vàn khó khăn, lại còn tư duy lạc hậu như vậy.
Dân đã không biết làm giàu, quan phụ mẫu cũng dốt nốt, vậy phải làm sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT