Phương đông đã sáng rực từ bao giờ, tiếng gà gáy cũng không biết gáy qua bao lần.
Hàng mi dài cong cong chớp vài cái, Thành Lạc Tiệp mở mắt nhìn gương mặt tuấn lãng vừa mang chút thư sinh, lại không thiếu góc cạnh rắn rỏi của Lãnh Nghệ, nhìn rất chăm chú, như muốn ghi nhớ kỹ gương mặt đó trong lòng.
Suốt một đêm này không có chuyện gì xảy ra cả, Thành Lạc Tiệp khóc nửa đêm, nửa sau thì ngủ thiếp đi. Lãnh Nghệ đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, cả đêm y không ngủ, thậm chí chưa từng thay đổi tư thế, ngồi nguyên tại chỗ, thấy có động tĩnh cúi xuống cười nhẹ:” Tỉnh rồi sao?”
“ Ừm.”
Thành Lạc Tiệp khóc rất lâu, phát tiết rất nhiều, tâm trạng không quá kém, tuy vậy chuyện hôm qua không thể nói không để lại di chứng gì, làm hai người nhất thời không biết tiếp tục đối diện với nhau thế nào, nàng ngồi dậy rời giường định lấy cớ chuẩn bị nước rửa mặt, che giấu sự lúng túng này.
Lãnh Nghệ thở hắt ra một hơi dài rồi vỗ vỗ má đứng dậy, không ngờ vừa đứng lên liền “á” một tiếng, sau đó đứng không vững ngã nhào xuống đất. Thành Lạc Tiệp ở bên phản ứng nhanh như chớp đỡ lấy Lãnh Nghệ, nhưng không chịu nổi sức nặng của y, y người ôm nhau lăn lông lốc trên mặt đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play