Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp về tới thư phòng trong tiểu viện tử, nơi này nằm sâu trong hậu hoa viên rộng lớn của Đồ gia, vì để Đồ Nhị chuyên tâm vào chuyện học hành, cách trăm bước không có người khác sống, bốn về vô cùng tĩnh mịch. Đây lại mùa đông, tới ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Một sự yên tĩnh tới đáng sợ làm Lãnh Nghệ nhớ tới lời một vị thám tử đại tài, tội ác ghê tởm nhất không xảy ra ở khu ổ chuột nhớp nháp, mà chính là ở những vùng quê vắng vẻ thanh bình. Một câu nói hết sức lạnh lùng, lý trí, không ai có thể phủ nhận tính chính xác của nó.
Vào trong phòng, Thành Lạc Tiệp đốt thêm một chậu lửa, đóng chặt cửa sổ lẫn cửa ra vào, căn phòng trở nên ấm áp, nàng đứng dựa lưng vào cửa, hai tay tay vắt sau lưng đi tới, thân hình yêu kiều khẽ lắc lư, tới bên giường liền ngả vào lòng Lãnh Nghệ kêu như mèo con, mắt mê ly nhìn y chờ đợi.
Hai người cứ mập mập mờ mờ, giả giả thật thật giả giả quá lâu rồi, nên kết thúc rồi, Lãnh Nghệ nắm tay nàng, ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi. Có một chuyện y nghĩ trong lòng rất lâu rồi, nhưng khó nói ra khỏi miệng, thấy nói ra lời như vậy quá vô sỉ, nhưng nếu không nói, cứ để quan hệ họ ở trạng thái này còn tệ hơn, ấp úng mãi, cuối cùng nói ra:” Tiệp Nhi, nàng là cô nương tốt … ta sẽ trân trọng nàng … ừm, có lời này, ta hi vọng nàng đừng thấy quá đường đột … nàng làm thiếp thất của ta nhé.”
Thành Lạc Tiệp tức khắc giống như bị điểm huyệt, người cứng đờ một chút, đầu hơi cúi xuống, lính nhí:” Không được đâu, nhà thiếp tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng tuyệt đối không để thiếp làm thiếp thất bất kỳ ai.”
Bầu không khí trong phòng trở nên hết sức vi diệu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play