Liêu tri phủ nghe Lãnh Nghệ kể hành trình xúi quẩy của y mà thót tim mấy lần, không biết khen y tốt số hay nói y xui xẻo, bảo y gặp may thì làm gì có ai gặp nhiều chuyện xui như thế, bảo y xui thì làm gì có ai gặp bao nhiêu việc như vậy vẫn sống khỏe phây phây chứ.
Cái tên này cứ làm người khó xử vậy đấy.
Mãi Liêu tri phủ mới lựa được lời thích hợp để nói:” Vốn biết huyện Âm Lăng là chốn cư dân hung hãn, không ngờ tới mức xuất hiện cường đạo giết quan tạo phản, phải trừ, nhất định phải trừ.”
Việc cần báo thì phải báo lên thôi, chứ Lãnh Nghệ quá biết lai lịch những kẻ tập kích mình, Liêu tri phủ làm gì được, nhưng nếu có một cuộc truy quét, giết bớt cường đạo trên núi hay xuống quấy nhiễu bách tính cũng tốt.
Dù gì cũng đã tới nơi này mấy tháng rồi, đối với vị cấp trên trực tiếp này của mình, Lãnh Nghệ cũng nghe ngóng được một chút. Liêu tri phủ về cơ bản là đang “dưỡng lão” rồi, ông ta chẳng còn tha thiết gì nữa, chỉ mong giữ được cái ghế này tới khi cáo lão hồi hương. Vì thế làm quan rất ba phải, không cầu có công chỉ mong không tội, bất kể là cấp trên hay cấp dưới, ông ta đều không tùy tiện đắc tội. Đó hiểu nhiên là điều tốt, đồng thời cũng có nghĩa là đừng gây rắc rối cho ông ta, và nếu xảy ra việc gì cũng đứng trông đợi gì ở ông ta hết.
Hàn huyên một hồi, Lãnh Nghệ càng nhận ra rõ ràng Liêu tri phủ tinh thần không tốt, chỉ miễn cưỡng ứng phó, hỏi:” Nhìn đại nhân lo lắng trùng trùng, chẳng lẽ có chuyện gì không thuận lòng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play