Trong trong một thư viện ẩn giữa mây mù dày đặc, hai người đang ngồi bên cửa sổ cùng nâng chén.
“Nghe nói gần đây trong Tiền Đường có hai bằng hữu thú vị vừa tới.” Vị tiên sinh tuổi tác hơi lớn để chòm râu ngắn, đánh một quân cờ rồi uống một ngụm trà.
Thư sinh trẻ tuổi cười nói: “Mỗi ngày Tiền Đường thành đều có rất nhiều người qua qua lại lại, trong đó lại có rất nhiều người thú vị, mà đa số bọn họ đều không coi là bằng hữu.”
“Vị nữ thần thuốc kia gần đây đã chữa khỏi bệnh cho Lý viên ngoại. Lần trước ngươi với ta đều đến xem bệnh cho Lý viên ngoại, chỉ có bốn chữ - vô phương cứu chữa. Nhưng một thầy thuốc tài ba như vậy lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, chẳng lẽ không thú vị.” Tiên sinh lớn tuổi hỏi.
Thư sinh trẻ tuổi hạ một quân cờ: “Xem ra tiên sinh đã lén lút tới ngắm, biết là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.”
“Đâu, đâu có.” Tiên sinh lớn tuổi xua tay nói: “Là Sơn Đường kể cho ta từ mấy hôm trước.”
“Vậy Sơn Đường có kể cho ngươi là, bên cạnh vị nữ thần y này còn có một nam nhân luôn cõng dù giấy không? Nam nhân kia rất giống một người trong truyền thuyết. Còn nếu người đó vào Tiền Đường thành, chắc chắn sẽ không là bằng hữu của chúng ta.” Thư sinh trẻ tuổi trầm giọng nói.
Tiên sinh lớn tuổi thở dài: “Ngươi xuống núi gặp mặt đi. Nhưng ta cảm thấy, nếu người trong truyền thuyết tới đây với mục đích nào đó, với năng lực của hắn, chắc sẽ không để chúng ta phát hiện.”
“Cái này...” Thư sinh trẻ tuổi nở nụ cười xáu hổ: “Tiên sinh không đi à?”
“Ngươi đi trước, nếu thật ra người ta không có ác ý thì sao?” Tiên sinh lớn tuổi cười nói.
Gương mặt thu sinh trẻ tuổi run rẩy một thoáng: “Nếu người ta có ác ý, e là ta không về nổi.
“Người trong truyền thuyết mà các ngươi nói là ai?” Một thư sinh áo trắng cõng rương đứng ách, eo dắt trường kiếm, xuất hiện ngoài cửa sổ. Tuy nói chuyện với bọn họ nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào bàn cờ, khẽ cau mày: “Quân trắng thua, ván này không cần đánh nữa.”
Vị tiên sinh lớn tuổi cười ha hả: “Nếu Tạ hiền chất nói ta thắng, thế thì ta thắng chắc rồi, không cần đánh nữa!”
Thư sinh trẻ tuổi ảo não xua tay, sau đó nhìn thư sinh ngoài cửa sổ: “Tạ sư huynh định lên đường luôn à?”
Thư sinh áo trắng gật đầu nói: “Ta đã đọc gần hết sách vở trong học cung rồi, cũng đã đến lúc rời đi. Đã đọc sách của học cung thì cũng nên làm chút gì đó cho học cung. Người dưới chân núi là ai, ta có thể tìm hiểu giúp.”
“Tạ sư huynh đã bao giờ nghe tới một sát thủ xuất thân từ Ám Hà, hắn luôn đem theo một cây dù giấy, danh hiệu là Chấp Tán Quỷ, thích giết người trong đêm mưa.” Thư sinh trẻ tuổi hỏi.
Thư sinh áo trắng ngạc nhiên: “Tô Mộ Vũ?”
Thư sinh trẻ tuổi gật đầu: “Đúng vậy! Nhìn thần sắc của Tạ sư huynh, chẳng lẽ huynh biết hắn?”
Thư sinh áo trắng gật đầu: “Coi như quen biết.”
Tiên sinh lớn tuổi líu lưỡi: “Quen biết? Tạ hiền chất không hổ là xem hết sách thiên hạ, đi khắp đường thiên hạ, trong Ám Hà mà cũng có bằng hữu.”
“Người trong Ám Hà đều rất đáng ghét, đặc biệt là cái gã để ria. Nhưng Tô Mộ Vũ là ngoại lệ.” Thư sinh áo trắng quay người cười nói: “Bọn họ ở chỗ nào dưới chân núi?”
“Trên phố Lạc Hòe ở phía nam thành có một căn nhà lớn, trên đó có viết bốn chữ ‘Hạc Hoài Dược Trang’. Tô Mộ Vũ đang ở đó.” Tiên sinh lớn tuổi chậm rãi nói: “Chỉ cần hỏi hắn xem có phải đến đây để giết người hay không. Nếu là để giết người, thế thì học cung không thể không nhúng tay vào.”
“Tiền Đường thành có học cung trấn giữ, từ sau khi Bắc Ly khai quốc tới giờ không ai dám gây sự ở đây, yên tâm đi.” Thư sinh áo trắng cõng rương thuốc rời khỏi khoảng sân, đi xuống chân núi.
Hạc Hoài dược trang.
Tô Mộ Vũ ngồi trên ghế dài giã thuốc, phía xa Bạch Hạc Hoài đang lừ đừ chẩn bệnh, các nô nương xếp thành một hàng dài, ai nấy lén lút ngắm nghía Tô Mộ Vũ, bàn tán xôn xao.
“Tuy ta thích tiền, nhưng kiếm tiền kiểu này đúng là không biết xấu hổ.” Bạch Hạc Hoài hạ giọng lẩm bẩm một câu rồi nhấc tay lên: “Ngươi có thai.”
“À, ta có thai à.” Cô gái xem bệnh lạnh nhạt đáp một câu, sau đó mới phản ứng lại: “Cái gì? Ta... ta đâu đã thành thân!”
“Lừa ngươi đấy! Gần đây can hỏa của ngươi quá thịnh, tới chỗ Tô công tử lấy ít trà hoa cúc về ngâm.” Bạch Hạc Hoài ngáp một cái.
Lúc này cửa sân lại được đẩy ra, Tô Mộ Vũ lập tức ngừng giã thuốc, vô thức đặt tay lên hông.
Bạch Hạc Hoài nhướn mày, bực bội nói: “Tấm biển bên ngoài đã viết rồi, mỗi ngày khám cho ba mươi người, hôm nay hạn ngạch đã đủ, nếu muốn ngắm Tô Mộ... muốn xem bệnh thì mai tới sớm một chút! O, sao lại là nam? Tô công tử, ngươi cuốn hút thật đấy!”
Thư sinh áo trắng nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Mộ Vũ đang giã thuốc, nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp.”
“Vị công tử áo trắng này trông cũng khá tuấn tú nhỉ?” Trong đám người xếp hàng có cô nương hạ giọng thảo luận.
Bạch Hạc Hoài kinh ngạc, tiếp đó xua tay: “Hôm nay không khám nữa, hôm nay không khám nữa. Chư vị giữ lại thẻ gỗ đã phát hôm nay, mai lại xếp hàng theo thứ tự đó!”
“Sao hôm nay lại không khám nữa?” Có người bất mãn nói.
“Người này tới xin khám, hắn bị bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng. Nếu các ngươi còn không đi, không khéo sẽ lây đấy!” Bạch Hạc Hoài hắng giọng nói.
“Ai da, sao không nói sớm!” Mấy ‘người bệnh’ vừa rồi còn khen thư sinh tuấn tú nho nhã, giờ lập tức cầm khăn tay che mũi, đi vòng qua thư sinh áo trắng chạy ra ngoài.
Thấy mọi người đã đi hết, Tô Mộ Vũ mới nói với Bạch Hạc Hoài: “Vị tiên sinh này chính là viện giám đương nhiệm của Sơn Tiền thư viện, Tạ Tuyên.”
Bạch Hạc Hoài cả kinh: “Nho Kiếm Tiên?”
“Vị cô nương này là...” Tô Mộ Vũ lại tiếp tục giới thiệu Bạch Hạc Hoài, nhưng Bạch Hạc Hoài đã chạy thẳng tới, nhào đến trước mặt Tạ Tuyên, thần sắc cực kỳ kích động: “Ngài chính là Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên, khi xưa chưa từng luyện kiếm nhưng lần đầu rút kiếm đã thể hiện phong thái của Nho Kiếm Tiên? Kính ngưỡng đã lâu! Ta, thần y Dược Vương Cốc, Bạch Hạc Hoài, tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo!”
“Tiểu sư thúc của Tân tiên sinh?” Tạ Tuyên cũng cả kinh.
“Đúng đúng đúng. Không lừa già không dối trẻ!” Bạch Hạc Hoài giơ tay
thề.
Tạ Tuyên vội vàng hành lễ: “Ta ngang hàng với Tư Không Trường Phong,
Tư Không Trường Phong là nửa đồ đệ của Tân tiên sinh. Vị thần y này cao hơn ta khoảng hai bối phận. Thất kính thất kính, ra mắt Bạch thần y!”
Tô Mộ Vũ mỉm cười kéo Bạch Hạc Hoài lại: “Không ngờ lại được gặp Tạ tiên sinh ở Tiền Đường thành. Tạ tiên sinh tới đây là để gặp riêng ta à?”
Tạ Tuyên gật đầu: “Nhận lời nhờ vả của một vị tiền bối, muốn biết mục đích ngươi tới Tiền Đường thành?”
Tô Mộ Vũ điềm nhiên đáp: “Không phải để giết người.” Tạ Tuyên quay người: “Thế thì không còn việc gì.”
“Đừng vội, hiếm lắm mới gặp mặt mà.” Tô Mộ Vũ cười nói: “Hay là ở lại ăn bữa cơm.”
Tạ Tuyên khẽ nhíu mày: “Cũng hiếm lắm mới thấy ngươi cười một lần...” Bạch Hạc Hoài tóm chặt tay Tạ Tuyên: “Chạy mau!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT