“Tô Mộ Vũ, vì sao kiếm pháp của ngươi cao siêu như vậy?” “Bởi vì ta...”

“Nhưng nấu mỳ lại khó nuốt thế!” Bạch Hạc Hoài tức tối đẩy bát mỳ về phía trước: “Không ăn.”

“Mai ta sẽ ra ngoài mua bánh hoa quế bồi thường cho thần y.” Tô Mộ Vũ áy náy nói, sau đó giơ tay thu hồi bát mỳ mới ăn có một miếng ở trước mặt Bạch Hạc Hoài: “Để sau ta hỏi lại Vương tỷ tỷ.”

“Tô Mộ Vũ.” Giọng điệu của Bạch Hạc Hoài đột nhiên trở nên cực kỳ nặng nề, đôi mắt lấp lánh ánh sáng chân thành tha thiếp: “Đáp ứng ta một chuyện được không?”

Tô Mộ Vũ hiếm khi thấy Bạch Hạc Hoài nghiêm túc như vậy, do dự một lát rồi gật đầu nói: “Được, cô nói đi.”

“Đáp ứng ta...” Bạch Hạc Hoài nắm lấy tay Tô Mộ Vũ, giọng nói dịu dàng tới cực điểm: “Buông tha cho Vương tỷ tỷ, cũng tha cho ta đi.”

Gương mặt Tô Mộ Vũ hơi đỏ lên, thu cánh tay lại, tiếp tục thu dọn cái bàn: “Thử thêm vài lần, thế nào chẳng thành công. Luyện kiếm cũng vậy thôi.”

“Vì sao năm xưa có cả trăm kẻ vô danh, cuối cùng chỉ lác đác vài người như ngươi và Tô Xương Hà sống sót? Chẳng lẽ mọi người không thử nhiều lần hay sao? Chuyện gì cũng phải xem thiên phú, khi ông trời cho ngươi thiên phú cầm kiếm giết người, cũng cướp đi năng lực cầm đao giết gà của ngươi.” Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ nói.

Khi nghe tới đoạn ‘cầm kiếm giết người’, ánh mắt Tô Mộ Vũ hơi nheo lại. Bạch Hạc Hoài cũng ý thức được mình lỡ lời, bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng.

“Cái này, ta không có ý đó.” Bạch Hạc Hoài gãi gò má mình.

Ngay lúc Bạch Hạc Hoài tay chân luống cuống, đột nhiên có một con gà mái vẫy cánh bay vào trong sân. Bạch Hạc Hoài kinh ngạc đứng bật dậy: “Sao lại có con gà?”

“Đại nương của nhà họ Trần đưa tới, nghe nói ta học nấu ăn với Vương tỷ nên tặng ta luyện tập.” Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lao tới, giơ tay xách con gà lên.

“Rõ là mệnh trời rồi.” Ánh mắt Bạch Hạc Hoài sáng lên: “Thế thì để ta thể hiện tài năng thôi.”

Nửa canh giờ sau, một mùi thịt xen lẫn mùi thuốc lan tỏa trong sân, Bạch Hạc Hoài liếm môi nhìn nồi nấu gà trước mặt, cười nói: “Ta học ở chỗ sư phụ đấy, gà nấu thuốc, sao nào?”

Tô Mộ Vũ liếm môi, thơm quá.”

“Ăn càng thơm.” Bạch Hạc Hoài không nhịn nổi nữa cầm bát múc thịt.

Không tới nửa canh giờ sau, trên bàn chỉ còn một cái nồi trống không và một đống xương gà. Bạch Hạc Hoài vỗ bụng thỏa mãn, sau đó lấy một mũi châm bạc ra bắt đầu xỉa răng. Tô Mộ Vũ ngồi bên cạnh cô, cũng ăn tới mức miệng đầy mỡ. Hắn nghi hoặc nói: “Không ngờ thần y cũng biết nấu cơm, thời gian qua ta đã bêu xấu rồi.”

Bạch Hạc Hoài xua tay: “Không biết nấu không biết nấu, ta chỉ biết làm mỗi món này thôi, là sư phụ dạy cho ta khi còn nhỏ. Vì ta chỉ biết làm mỗi món này cho nên lúc làm sẽ nhớ tới sư phụ, nhớ người sẽ rất đau khổ, sau cũng lười làm. Không ngờ đã nhiều năm rồi mà tay nghề vẫn tinh tế như vậy.”

Tô Mộ Vũ sửng sốt, sau đó khẽ thở dài: “Xin lỗi thần y, là ta làm cô.  ”

“Ài, người như ngươi đúng là nhàm chán.” Bạch Hạc Hoài vỗ vai Tô Mộ Vũ: “Ta đã lớn vậy rồi, chẳng lẽ không thể nhìn thoáng hơn trong chuyện nhỏ đó à? Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của con người, cho dù là thần y cũng không có cách nào.”

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Thần y nói đúng lắm. Thế thì mai ăn gì?”

Bạch Hạc Hoài sắc mặt trầm xuống: “Tô Mộ Vũ, ngươi có biết bây giờ hình tượng của ngươi trong lòng ta đang sa sút rất nhanh không?”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Đây đúng là suy nghĩ đầu tiên trong đầu ta suốt mấy ngày nay, mỗi khi ăn xong bữa nay là lại nghĩ bữa mai ăn gì. Nhắc tới chuyện này đúng là chán nản, nhưng trong chuyện chán nản đó lại mang một chút hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?” Bạch Hạc Hoài giơ tay che trán: “ Có chỗ nào hạnh phúc? Dù sao ta chẳng thấy hạnh phúc gì cả.”

“Mỗi ngày ta thích nhất là đi dạo quanh chợ, chứng kiến trong chợ có ngựa xe đi qua ồ ạt, hơi nước lượn lờ, mỗi người trò chuyện rôm rả, ở đó ta có thể cảm nhận được một cảm giác đã lâu không thấy...” Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình: “Cảm thấy mình vẫn sống.”

“À...” Bạch Hạc Hoài thản nhiên đáp một tiếng: “Ngươi lúc toàn im thin thít, không ngờ lại đa sầu đa cảm.”

Đúng lúc này, một con bồ câu đưa thư đậu xuống bàn. Đương nhiên đây không phải bữa ăn khuya tới cửa.

Tô Mộ Vũ đứng dậy rút bức thư trên đùi con bồ câu ra: “Nhưng con bồ câu đưa thư này luôn nhắc nhở ta, cuộc sống hiện giờ đều là giả, chỉ có những gì viết trong thư mới là thật.”

Bạch Hạc Hoài thở dài: “Trong thư viết gì?”

“Xương Hà và Thất Đao thúc đã bắt tay, Thất Đao thúc kế nhiệm chức vị gia chủ Tạ gia, dẫn dắt những người đồng ý trung thành với Xương Hà trong Tạ gia. Trước khi bọn họ trở về, Đề Hồn điện đã bị đốt trụi, không lưu lại gì cả. Mộ gia do Mộ Thanh Dương tạm thời đảm nhiệm chức vụ gia chủ, vẫn không tìm thấy Mộ Tử Trập.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng vung tay, tờ giấy biết thành mảnh vụn bay theo làn gió.

Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Tô Xương Hà không giục ngươi về à?”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Xương Hà còn nói thêm một câu, thời cơ chưa tới, đợi thời cơ tới, không cần ta về, hắn sẽ tới tìm ta.”

Bạch Hạc Hoài đi tới vỗ vai Tô Mộ Vũ: “Thế thì không cần quan tâm mấy chuyện đó, cứ nghĩ xem ngày mai ăn gì thôi. Buổi sáng ngươi tới phía tây chợ mua một chút dược liệu giúp ta, tối nay ta sẽ viết đơn, ngoài ra...”

“Bánh hoa quế của Cẩm Duyệt Ký.” Tô Mộ Vũ cười nói: “Ta nhớ rồi.”

“Ăn mười cái bánh hoa quế thì ta chấp nhận cắn một miếng mỳ của ngươi.” Bạch Hạc Hoài giơ một ngón tay: “Trao đổi như vậy nhé? Đừng nói ta không ủng hộ ngươi đấy!’

“Ngày mai ta định đi sớm một chút. Nghe nói mai là ngày ngắm hoa mỗi tháng một lần ở Cẩm Duyệt Ký, có bán bánh ngắm hoa. Đây là chiêu bài của

cửa hàng, nhưng mỗi tháng chỉ bán một lần.” Tô Mộ Vũ cầm bát mỳ đi tới sau bếp: “Tiểu thư nhà họ Lý nói với ta đấy.”

“Bánh ngắm hoa? Mai là ngày ngắm hoa? Ta muốn ăn từ lâu rồi.” Hai mắt Bạch Hạc Hoài sáng bừng lên: “Tô Mộ Vũ, chỉ cần ngươi mua được bánh ngắm hoa, ngày mai cho dù ngươi nấu cái gì ta cũng ăn hết! Ăn hết sạch!”

“Có thật không?” Tô Mộ Vũ quay người nói.

Bạch Hạc Hoài giơ một bàn tay: “Biển vàng của Dược Vương Cốc chúng ta đỉnh thiên lập địa, làm gì có chuyện nuốt lời?”

“Được!” Tô Mộ Vũ gật đầu nói: “Ta ngủ hai canh giờ rồi tới cửa Cẩm Duyệt Kỳ đợi, chắc chắn sẽ cho thần y ăn bánh ngắm hoa mới ra lò.”

Ngày hôm sau, trời vừa sáng.”

Bạch Hạc Hoài: “Không hổ là bánh ngắm hoa nổi tiếng, ngon quá đi! Ngon quá đi! Tô Mộ Vũ, ngươi cũng ăn một cái đi.”

Cũng là ngày hôm sau, buổi tối.

Bạch Hạc Hoài: “Ọe ọe ọe ọe ọe ọe ọe ọe ọe! Tô Mộ Vũ, ta muốn giết ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play