Tạ Họa Khanh xoay đao chém một cái nhưng lại bị Tô Triết dùng vòng vàng trên phật trượng ngăn cản gắt gao, tiếp đó vung lên trời, hất Tạ Họa Khanh lên mái hiên trên quán rượu.

“Đi trước đi, đừng quay đầu lại.” Tô Triết trầm giọng nói. Tô Mộ Vũ gật nhẹ đầu, tiếp tục bước về phía trước.

“Có ta chặn đường, quỷ thần gì cũng đừng hòng đi qua.” Tô Triết gõ mạnh phật trượng xuống đất.

Trong đại sảnh của khu nhà của Tô gia, Tô Tẫn Hôi hâm nóng một bình rượu cho mình, trước mặt đăt một đĩa thịt bò kho tương, đang tự rót tự uống. Các kiếm sĩ đứng sau lưng hắn, nhìn ra ngoài sân như hổ rình mồi.

Giữa sân, kiếm khách đầu trọc cầm kiếm đứng trong màn mưa, hung hăng nhìn vào cửa lớn.

Một nam tử mặc áo tơi từ ngoài sân đi vào, nhảy lên trên bức tường, hạ giọng nói: “Tô Mộ Vũ đã đi qua đường Thanh Hà, trong thời gian nửa nén hương nữa sẽ tới đây.”

Kiếm khách đầu trọc xoa cái đầu bóng loáng của mình: “Được lắm, đi một mình à?”

“Vốn là đi cùng Tô Triết, trên đường thì Tô Triết thay hắn ngăn cản đao khách của Tạ gia.”

“Xem ra đã phát hiện nơi ở của chúng ta nên cố tình tới gặp riêng.” Trong đại sảnh, Tô Mục Thu ngồi xếp bằng bên cạnh Tô Tẫn Hôi, gương mặt mỉm cười: “Hắn tới đây một mình là định đàm phán với chúng ta à?”

“Hắn có muốn đàm phán với chúng ta không?” Tô Tẫn Hôi lại quay đầu sang hướng khác, hỏi người ở sảnh trong.

Ở sảnh trong, Tô Xương Hà người quấn băng vải, nằm trên giường trong: “Tô Mộ Vũ mà biết đàm phán cái gì? Bình thường bảo hắn nói thêm mấy câu

cũng khó nữa là, còn mong hắn động khẩu hay sao?”

“Có đôi khi đàm phán là không cần dùng miệng, đặc biệt là khi người của Tô gia đàm phán.” Tô Tẫn Hôi uống một chén rượu ấm, chậm rãi nói: “Dùng kiếm là được.”

“Uống hết bình rượu này, chắc hắn cũng tới.” Tô Mục Thu nói đầy ẩn ý.

Tô Xương Hà nhíu chặt hai hàng mi, Tô Mộ Vũ đi đến đây không phải chuyện trong dự liệu của hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve con dao bên hông, chuyện gì sắp xảy ra đây?

Kiếm khách đầu trọc trong sân ngẩng đầu lên, nhìn màn mưa trên không, tay cầm kiếm hơi run rẩy: “Đợi ngày này đã lâu lắm rồi.”

“A Trạch, tay đừng có run.” Tô Mục Thu chậm rãi nói.

Kiếm khách đầu trọc cúi đầu, cười lạnh nói: “Không phải ta sợ hãi, ta chỉ hưng phấn thôi.”

Lúc này, cửa lớn lại từ từ đẩy ra.

Tô Mộ Vũ tay cầm dù, đi từ ngoài cửa vào, hắn cầm dù rất thấp, che khuất non nửa gương mặt.

Tô Tẫn Hôi khẽ ngẩng đầu lên, các kiếm sĩ sau lưng hắn đồng loạt đặt tay lên chuôi kiếm.

Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay cán dù, vẩy những hạt nước mưa bám trên dù ra ngoài.

Tô Xương Hà ngồi dậy từ trên giường tre, con dao găm xoay tròn trong tay, khóe miệng nhếch lên: “Tô Trạch đấu với Tô Mộ Vũ?”

Kiếm khách đầu trọc tên Tô Trạch rút trường kiếm bên hông ra, chỉ vào Tô Mộ Vũ: “Đợi ngươi đã lâu, Tô Mộ Vũ.”

Tô Mộ Vũ tiếp tục đi về phía trước: “Ta tới tìm lão gia tử.” “Dừng lại!” Tô Trạch quát khẽ.

Tô Mộ Vũ dừng chân theo tiếng gọi, nâng nhẹ dù lên, ánh mắt xuyên thẳng qua Tô Trạch nhìn về phía Tô Tẫn Hôi trong sảnh: “Lão gia tử.”

“Đã lâu không gặp, Khôi đại nhân.” Tô Tẫn Hôi uống nốt chén rượu cuối cùng: “Ta và ngươi không có gì để nói, A Trạch, giết hắn.”

“Tuân lệnh!” Tô Trạch cười lớn một tiếng, nhắm thẳng vào Tô Mộ Vũ đâm ra một kiếm. Tô Mộ Vũ lùi lại phía sau, vung cánh tay trái, tạo thành một cơn mưa kiếm trút về phía Tô Trạch. Tô Trạch chém ra một kiếm, trực tiếp phá tan cơn mưa kiếm kia.

“Chút tài mọn! Ngươi dùng Thập Bát Kiếm Trận của mình đi.” Tô Trạch tung người nhảy lên, trường kiếm kéo làn nước mưa đánh xuống. Tô Mộ Vũ giơ dù ra chặn, gạch đá dưới chân bị chấn động tới mức dập nát.

Cơn mưa trong sân dường như càng lớn thêm.

“Ngươi muốn xem kiếm của ta?” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt hỏi.

“Đúng, để xem rốt cuộc ai mới là kiếm khách mạnh nhất thế hệ này của Tô gia!” Tô Trạch hét lớn.

Tô Xương Hà bất mãn duỗi người: “Vì sao kiếm khách mạnh nhất Tô gia lại là một trong số họ? Chẳng lẽ ta không xứng đáng được xếp ngang hàng hay sao?”

Tô Mục Thu mỉm cười với Tô Xương Hà ở sảnh trong: “Ngươi dùng dao găm, trong lòng A Trạch ngươi không phải là kiếm khách.”

“Tấc Chi kiếm cũng là kiếm mà.” Tô Xương Hà xoay tròn con dao găm trong tay: “Đặt cược nhé, ai thắng?”

Tô Mục Thu lắc đầu nói: “A Trạch vẫn còn quá trẻ, chắc là Mộ Vũ thắng.”

“Ta đặt cược thêm, Tô Mộ Vũ không cần dùng Thập Bát Kiếm Trận cũng có thể thắng.” Tô Xương Hà cười nói.

Tô Mộ Vũ đột nhiên hất mạnh cây dù, trực tiếp nâng Tô Trạch lên: “Ta nghe nói ngươi tu luyện Diệt Phách kiếm pháp, kiếm này không chỉ giết người mà còn đánh người tới hồn phi phách tán. Có điều, tuy trên thân kiếm của ngươi có lệ khí nhưng lại không có khí phách. Khí phách không phải dữ tợn cũng không phải tàn nhẫn.”

“Thế thì là gì?” Tô Trạch xoay tròn trên không trung, lại xuất kiếm đánh xuống, một kiếm này bổ đôi cả làn mưa.

“Là bễ nghễ.” Tô Mộ Vũ nghiêng mình, tung người nhảy tới phía sau Tô Trạch: “Là nội lực của ngươi phải thật cường đại, mới có thể không để người khác vào mắt.” Trong lúc nói chuyện, Tô Mộ Vũ giơ một ngón tay điểm lên sống lưng của Tô Trạch.

Chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, Tô Trạch bị luồng chỉ kiếm đó đánh văng vào trong sảnh, ngã trước mặt Tô Tẫn Hôi.

Sắc mặt Tô Tẫn Hôi vẫn rất thản nhiên, thậm chí lông mày cũng không nhướn lên, chỉ rót một chén rượu cho mình.

Tô Mục Thu thở dài: “Xem ra ngươi đoán chưa đủ mạnh bạo rồi, Tô Mộ Vũ đâu chỉ không dùng Thập Bát Kiếm Trận, thậm chí còn chẳng dùng kiếm.” Câu này vừa nói xong, một ánh lạnh lóe lên, Tô Mục Thu ngẩng đầu, chỉ thấy tay trái của Tô Mộ Vũ cầm dù, tay phải cầm một thanh kiếm, vẽ ra một đóa kiếm hoa, cắm thanh kiếm này bên cạnh đầu Tô Trạch. Tiếp đó, Tô Mộ Vũ nhìn về phía Tô Tẫn Hôi, lại gọi một tiếng: “Gia chủ.”

Nhưng Tô Tẫn Hôi không nhìn hắn, chỉ nhìn thanh kiếm trên mặt đất.

Đầu kiếm có một con rồng dài, vừa rồi hai mắt rồng đã lóe sáng trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi chìm vào yên lặng.

Tô Mục Thu cũng nhìn thanh kiếm này, khẽ hô một tiếng: “Miên Long Kiếm!”

“Độc trên người đại gia trưởng đã được chữa trị, ông ấy bảo ta mang Miên Long Kiếm tới đây giao cho gia chủ Tô gia.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

Trong sảnh, đám sát thủ Tô gia không ai dám nói một câu, ngay cả Tô Trạch bị đánh ngã dưới đất cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Nửa gương mặt mặt bên phải của Tô Mộ Vũ hơi run rẩy một chút.

Tô Mộ Vũ thấy mọi người không nói gì, tiếp tục nói: “Miên Long Kiếm truyền cho gia chủ Tô gia, từ nay về sau đại gia trưởng thoái vị. Chức vị đại gia trưởng Ám Hà sẽ do gia chủ Tô gia đảm nhiệm. Mời lão gia tử, nhận kiếm!”

Tô Mục Thu khẽ cúi người, như Tô Xương Hà đã nói, Tô Mộ Vũ là người rất không thích hợp để đàm phán. Chuyện quan trọng như vậy cũng chỉ nói có dăm ba câu. Đương nhiên hắn tới đây không phải để đàm phán mà là truyền vị. Truyện truyền vị này rất cuốn hút, khó lòng cự tuyệt, nhưng khó lòng cự tuyệt không nghĩa là lập tức tiếp nhận.

Rút thanh kiếm này ra sẽ là đại gia trưởng Ám Hà. Nhưng rút thanh kiếm này ra, tất cả mọi người trong Cửu Tiêu Thành ngoài người của Tô gia, đều rút kiếm nhắm vào hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play