Vô hoa tửu thanh minh vũ, Kiến đao kiến kiếm đoạn hồn lộ

Lại một cơn mưa xuân đổ xuống, sương mù mờ mịt trong thành Cửu Tiêu. Ở một góc phố có đứa trẻ cầm ô che mưa cho cha, người cha ngồi xổm dưới đất lặng lẽ đốt tiền giấy, còn mặt kia lại là quán rượu chật cứng người với người, tiếng uống rượu chơi đùa thi thoảng lại vang lên. Cảm xúc đau buồn và vui sướng đồng thời lan tỏa trong làn sương mù Thanh Minh, lại theo từng giọt nước mưa rơi xuống tòa thành mạn Bắc này.

Dù sao chuyện tế lễ tổ tiên chỉ là một thói quen, nỗi thương nhớ thật sự đã dần dần hòa tan theo thời gian.

Trong ngày xuân sương giá dần dần qua đi, uống một chén rượu ấm mới là chính đạo.

Tô Mộ Vũ mở dù giấy, chậm rãi đi trên đường, giữa hai hàng mi của hắn luôn mang theo một chút ưu tư, nỗi ưu tư đó rất nhạt, nhạt tới mức hầu như không khiến cảm xúc xao động, nhưng lại như giòi bám trong xương, liên miên bất tuyệt, có làm thế nào cũng không thể hóa giải được, nhưng lại có vẻ rất hợp với cảnh sắc Thanh Minh này. Có tiền giấy màu vàng kim từ trên không trung bay xuống, rơi trên cây dù của Tô Mộ Vũ, hắn cầm dù xoay nhẹ, hất văng tiền giấy ra ngoài.

Trong quán rượu, Bạch Hạc Hoài vừa uống một chén rượu, thân hình từ từ ấm lên, cô cười nói: “Tiểu nhị, rượu này có hương vị không tệ, tên là gì?”

thiếu niên vắt khăn lông lên vai, cười nói: “Đây là rượu Đồ Tô.”

“Đồ Tô.” Bạch Hạc Hoài xoay chén rượu, ánh mắt chuyển sang phía khác, nhìn Tô Xương Hà cầm dù đi qua bên dưới, nói đầy ẩn ý: “Cha à, cái tên này, có vẻ không được may mắn cho hắn.”

Tô Triết nhún vai: “Cũng chẳng may mắn cho ta.”

Trên mái hiên đối diện xuất hiện bốn người đội nón che, ngoài người cầm đầu ra, ba người còn lại đều dắt đao bên hông, trên đao không vỏ.

“Người của Tạ gia.” Tô Triết nhún vai.

Bạch Hạc Hoài buông chén rượu xuống: “Cha nghĩ sao?”

Tô Triết cười nói: “Tô Mộ Vũ nói hắn sẽ ra điều kiện với Tô Tẫn Hôi, một trong số đó là thả ta rời khỏi Ám Hà, ta không tin đại gia trưởng, cũng không tin Tô Tẫn Hôi, nhưng ta tin Tô Mộ Vũ.”

“Cẩn thận.” Bạch Hạc Hoài khẽ thở dài một tiếng.

“Yên tâm đi, chỉ là hộ tống Tô Mộ Vũ đi một chặng đường mà thôi.”

Tô Triết đứng dậy, phật trượng trong tay vang lên tiếng leng keng, như u hồn đoạt mạng trong thời tiết Thanh Minh này.

Đao khách Tạ gia trên mái hiên đối diện nghe tiếng vòng vàng leng keng, khẽ ngẩng đầu lên, thấy Tô Triết phía đối diện.

“Là Tô Triết của Tô gia.” Đao khách cầm đầu chậm rãi nói, giọng nói của cô lanh lảnh êm tai nhưng lại mang theo một chút thô bạo.

“Hóa ra là con bé này.” Tô Triết bỏ một quả cau vào miệng, nhìn gương mặt như ẩn như hiện dưới chiếc nón che, chậm rãi nói: “Tạ gia Tạ Họa Khanh.”

“Ăn lắm cái thứ này, có đổ nước ấm vào trong họng cũng không có cảm giác gì, cuối cùng cả cái miệng nát hết đấy.” Bạch Hạc Hoài khuyên nhủ.

“Đi thoai đi thoai, đoánh xong trận này toa sẽ không oăn nữa.” Tô Triết tung người nhảy lên, giơ phật trượng đập mạnh xuống bốn gã đao khách đối diện.

“Ngăn!” Tạ Họa Khanh gầm lên một tiếng.

Hai đao khách lập tức nhảy về phía trước, vung trường đao trong tay đánh thẳng vào phật trượng của Tô Triết.

“Giam!” Tạ Họa Khanh lại quát lên một tiếng.

Hai đao khách kia đột nhiên xoay vòng trường đao, ba người hạ xuống đất, Tô Triết cầm phật trượng, bị đao của hai người đè trên mái hiên.

“Tuyệt!” Tạ Họa Khanh nhìn về phía Tô Triết, ánh mắt toát lên sát khí quyết liệt.

“Cũng gần đủ roài.” Tô Triết cười lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên xoay tròn rồi buông ra, cây phật trượng tiếp tục xoay thêm vài vòng, trực tiếp chấn văng hai thanh trường đao ra ngoài, tiếp đó hắn lại nắm lấy phật trượng, hất về phía Tạ Họa Khanh, ba cái vòng vàng bay về phía cô nàng.

Hàn quang lóe lên.

Đao của Tạ Họa Khanh đã rời vỏ, rồi lại lập tức vào vỏ.

Ba cái vòng vàng bị đánh bay, bật về phía Tô Mộ Vũ ở bên dưới.

Tô Mộ Vũ không buồn quay đầu, xoay nhẹ cây dù, nước mưa vẩy ra, trực tiếp đánh rơi ba cái vòng vàng xuống đất.

Tạ Họa Khanh khẽ cúi đầu, vận Bát Mục Thần Thông, thấy thanh trường kiếm bên hông Tô Mộ Vũ, trên trường kiếm có hình đầu rồng, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ say.

“Miên Long Kiếm!” Tạ Họa Khanh kinh ngạc hét lên.

“Đó là Miên Long Kiếm.” Tô Triết cầm phật trượng trong tay đi tới trước mặt Tạ Họa Khanh, không hề thương hoa tiếc ngọc đập thẳng xuống. Tạ Họa Khanh nghiêng người né tránh, phân nửa mái hiên đã bị Tô Triết đập sập. Hàn quang lại lóe lên, Tô Triết lùi bước, vạt áo trước ngực bị cắt thành một vệt, lập tức xoay người hạ xuống con đường, khiến nước mưa dưới đất bị chấn bay.

“Ngăn hắn lại.” Tạ Họa Khanh trầm giọng nói. Ba đao khách khác lập tức ra tay, ba thanh trường đao cắt qua làn mưa, đồng thời tấn công về phía Tô Triết.

Tô Triết xoay người, gõ mạnh lên mặt đất, mấy chục cái vòng vàng đồng thời nảy lên, ép ba thanh trường đao kia buộc phải đổi công thành thủ. Ba đao khách kia cũng là cao thủ, chỉ trong chớp mắt đã chém ra một lưới đao, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên liên tiếp, mấy chục cái vòng vàng đều bị ngăn cản. Tô Triết lại chẳng hề để ý, quay đầu nhìn lại, Tạ Họa Khanh đã đuổi tới sau lưng Tô Mộ Vũ.

“đại gia trưởng truyền Miên Long Kiếm cho ngươi?” Tạ Họa Khanh hạ giọng nói.

“Bây giờ Miên Long Kiếm đang trên tay ta, nhưng không phải cho Tạ gia.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt đáp.

“Đưa đây!” Tạ Họa Khanh giơ tay định đoạt lấy Miên Long Kiếm.

Tô Mộ Vũ nghiêng người né tránh, hắn xoay người, khẽ nâng dù lên, nhìn Tạ Họa Khanh trước mặt nhẹ nhàng nói: “Về đi, nói với Tạ lão gia tử, bây giờ dừng tay, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”

Tạ Họa Khanh cười lạnh một tiếng, trường đao trong tay chém ra. Lần này trường đao của cô ả mới thật sự hiện ra trước mặt mọi người, đó là một thanh trường đao mảnh mai, mang theo màu đỏ mơ hồ. Cô tu luyện Bạt Đao thuật, chú trọng xuất đao về, nhận được nhân quả. Thế nhưng cô cũng biết trước mặt Tô Mộ Vũ, chuyện một đao phân thắng bại là không thể, cho nên cô đổi sang bộ đao pháp khác.

Đao pháp tên Nhạn Hồi.

Xuân kinh sóc nhạn hồi, cương yến nhất thanh lôi!

Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lướt về phía sau ba bước, trường đao của Tạ Họa Khanh nhanh chóng lướt qua chỗ cổ họng Tô Mộ Vũ lúc trước, sau đó đao thế của cô lại thay đổi, chỉ trong chớp mắt đã chém ra ba đao. Còn Tô Mộ Vũ vẫn cầm dù trên tay, chỉ dựa vào Quỷ Tung Bộ của Tô gia né tránh trường đao của Tạ Họa Khanh.

“Không dám giao chiến với ta hay sao? Kiếm của ngươi đâu?” Tạ Họa Khanh quát khẽ.

Tô Mộ Vũ lại nhẹ nhàng vỗ nhẹ cây dù, tay trái xoay một vòng, trong lòng bàn tay ngưng tụ một luồng nước mưa, sau đó hai ngón tay búng ra, đánh thẳng về phía Tạ Họa Khanh. Tạ Họa Khanh ngạc nhiên, không thể né tránh, nón che bị làn nước mưa này đánh thành hai nửa, bay thẳng ra ngoài. Tới lúc này gương mặt xinh xắn mà không mất vẻ hào hùng mới lộ ra, ánh mắt vẫn không giấu nổi kinh ngạc.

Chỉ tiện tay hất nước mưa mà có thể thành kiếm? Tô Mộ Vũ xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Tạ Họa Khanh nhanh chóng phản ứng lại, định lao tới lần nữa nhưng có một thanh phật trượng đặt lên vai cô.

“Tiểu nha đầu, phải thắng được ta cái đã.” Tô Triết cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play