“Hây a!” Một người cầm đao trong góc đã không kìm nén nổi, trực tiếp rút đao chặt xuống người Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ đột nhiên xoay người, cây dù trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, tách thanh trường đao ra, sau đó vung về phía trước, mũi dù điểm tới yết hầu người cầm đao.
Tiếng đao kiếm rời vỏ liên tục vang lên, những người khác trong phòng cũng chuẩn bị bao vây.
“Dừng tay!” Tô Hiệp Mạc quát lớn một tiếng: “Tô gia chủ, hiện tại ngươi và huynh đệ của ngươi cũng là người của Ám Hà, các ngươi định tự tay hủy diệt gia viên hay sao?”
“Ám Hà phụng lệnh hành sự, cũng chỉ là một lưỡi đao mà thôi.” Tô Mộ Vũ hạ dù xuống, khẽ lắc đầu nói: “Ta muốn trả thù thì cũng phải tìm người cầm đao, chuyện này thì ta hiểu. Huống chi đã vào gia viên thì tội nghiệt vinh quang cả đời đều bị gột sạch, chuyện này sẽ không hề thay đổi.”
Tô Hiệp Mạc khẽ thở phào một tiếng: “Vậy xin đa tạ Tô gia chủ. Rất nhiều năm rồi chúng ta không động đao động kiếm, giờ vung cuốc còn thuần thục hơn múa kiếm.’
“Vậy thì cáo từ.” Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu với Tô Hiệp Mạc rồi xoay người đẩy cửa ra ngoài.
“Thủ lĩnh, sao phải sợ hắn, chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ lại sợ không giết được một thằng nhãi?” Nam tử trung niên bên cạnh hung hăng nói.
“E là không giết được thật. Thập Bát Kiếm Trận không phải chuyện đùa, huống chi...” Tô Hiệp Mạc nhìn ra ngoài phòng như đang suy tư.
Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy trong khoảng sân bên ngoài, dưới ánh trăng, có một nam tử áo đen khoanh tay sau lưng, đứng hiên ngang tại đó.
“Hắn tới từ lúc nào?” Có người hỏi.
“Tới rất lâu rồi, vừa rồi khi A Hà rút đao, người bên ngoài cũng để lộ sát khí. Nếu vừa rồi các ngươi ra tay, hắn sẽ lao vào.” Nam tử vẫn luôn ngồi trong bóng tối nói đầy ẩn ý.
“Hắn là đại gia trưởng của Ám Hà thế hệ này, Tô Xương Hà.” Tô Hiệp Mạc trầm giọng nói.
“Thú vị, cứ nhìn khí tức của hắn thì thấy...” Nam tử trong bóng tối đứng lên.
“Hắn luyện Diêm Ma Chưởng.” Tô Hiệp Mạc còn muốn uống rượu nhưng phát hiện bình rượu đã trống rỗng.
“Đây là một môn võ công bị nguyền rủa, tất cả những đại gia trưởng từng tu luyện võ công này, xưa nay chưa bao giờ chết già.” Nam tử kia cười lạnh nói.
Tô Hiệp Mạc lắc đầu nói: “Ta không tin lời đồn đại này. Chẳng qua là những người như chúng ta đa số không thể chết già, cho nên mới thành ra là mỗi đại gia trưởng luyện Diêm Ma Chưởng đều không thể chết già.”
Tô Xương Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua Tô Mộ Vũ nhìn vào trong phòng sau đó nhẹ nhàng nâng tay, nhếch miệng cười. Tô Hiệp Mạc đứng bật dậy, bình rượu bên cạnh tức khắc vỡ nát.
Nhưng Tô Xương Hà giơ tay chỉ tạo một làn gió thổi tới, khép cánh cửa nhà
lại.
Tô Hiệp Mạc lau mồ hôi trên trán: “Cái gã này giống lão gia tử thật.”
Bên ngoài, Tô Mộ Vũ nhìn Tô Xương Hà: “Sao ngươi lại tới đây? Đã bảo
ngươi đừng tới cơ mà?”
Tô Xương Hà nhún vai: “Ta uống say, không nghe thấy."
“Ta đã nhờ Triều Nhan nói với ngươi rồi cơ mà?” Tô Mộ Vũ đi qua bên cạnh Tô Xương Hà.
“Vì sao ta phải nghe lời một tiểu nha đầu?” Tô Xương Hà nhún vai: “Thế nào rồi? Sao không động thủ?”
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên, im lặng trong vài giây rồi đột nhiên giơ cây dù giấy trong tay lên, ngón tay ấn nhẹ một cái, mặt dù mở rộng. Mưa to đột nhiên trút xuống, trực tiếp thấm ướt quần áo Tô Xương Hà, hắn lau nước mưa trên mặt, ngơ ngác nhìn Tô Mộ Vũ.
“Chuồn chuồn bay thấp thì mưa.” Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu, nhìn chuồn chuồn vẫy cánh bay qua bên cạnh.
“Ngày mai đi luôn, đi Nam An!” Tô Xương Hà cả giận nói.
“Vừa có thư đưa tới, người thân của ngươi mở dược trang ở đó, bảo chúng ta tới chơi.” Tô Xương Hà vẩy tay áo.
“Ta không tin, ta muốn nghe nguyên văn.” Tô Mộ Vũ trả lời. Tô Xương Hà lấy từ trong áo ra một bức thư: “
“Tô huynh, thấy thư là bình an.
Ta mở một dược trang mới ở Nam An thành, tên là Hạc Vũ. Trước mắt đã có lương y chẩn bệnh cứu chữa, nhưng thiếu dược đồng mài thuốc đón khách, chẳng hay mấy ngày nay Mộ Vũ ca có rảnh rỗi tới làm giúp mấy hôm không?
Ký, Bạch Hạc Hoài.
À đúng rồi, còn một câu nữa. Nếu Mộ Vũ huynh không có thời gian tới cũng không sao, nhưng nhớ đừng mang theo Xương Hà huynh.”
“Quả nhiên.” Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười: “Chỉ mời mình ta, làm gì có chúng
ta.”
“Một câu thôi, có đi không?” Tô Xương Hà hỏi.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Dù sao cũng không có chuyện gì, đi thì đi. Ngươi cũng
đi theo ta thôi, tuy thần y nói vậy nhưng cũng biết không thể tránh khỏi.”
Tô Xương Hà nhìn lướt qua ngôi nhà ở đằng sau: “Chẳng lẽ tới chỗ bọn họ mà ngươi không nhận được tin tức gì mới à?”
“Ngươi thấy sao?” Tô Mộ Vũ hỏi ngược lại.
Thôn xóm không lớn, trong lúc hai người trò chuyện đã đi tới gian nhà của Triêu Triều Nhan. Tô Xương Hà điểm mũi chân, hạ xuống dưới, rũ hết nước mưa trên người: “Cô nhóc, làm phiền ngươi đốt lửa, ta phải hong người một chút.”
“Mộ Vũ ca!” Triêu Triều Nhan lại hoàn toàn không để ý tới hắn, trực tiếp chạy vào làn mưa.
Tô Mộ Vũ vội vàng bước lên trước vài bước, che mưa cho Triêu Triều Nhan: “Yên tâm, không sao.”
“Thế bọn Hiệp Mạc thúc thúc thì sao?” Triêu Triều Nhan hỏi xong lại hối hận, hai chữ “thúc thúc” có vẻ khá thân cận, mà vừa rồi cô mới được biết, những người đó có thể coi là kẻ thù của bọn họ.
“Chúng ta không động thủ, chỉ hỏi bọn họ chút chuyện thôi.” Tô Mộ Vũ biết cảm xúc của Triêu Triều Nhan, trực tiếp trả lời.
Triêu Triều Nhan cúi đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vào gia viên thì mọi vinh quang tội nghiệt trong quá khứ đều xóa bỏ, người dẫn muội vào đây cũng nói vậy.”
“Lần này theo ta rời khỏi nơi này thôi.” Tô Mộ Vũ suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
Triêu Triều Nhan kinh ngạc, Tô Xương Hà trốn dưới mái hiên cũng ngẩng đầu.
“Dù sao cũng đã biết chuyện năm xưa, muội không thể giả bộ là không có chuyện gì xảy ra, không thể ở chung với họ được.” Tô Mộ Vũ đặt tay lên vai Triêu Triều Nhan: “Chẳng thà rời khỏi cùng ta.”
“Được.” Triêu Triều Nhan không hề do dự, lập tức trả lời: “Nhưng chúng ta đi đâu?”
Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười: “Chúng ta tới Nam An, nơi đó có một vị thần y, thiếu một đồng tử mài thuốc. Ta e là mình không thể làm chuyện này quá lâu, nhưng muội thì có vẻ được.”
Triêu Triều Nhan lấy làm khó hiểu, gãi đầu nói: “Nghe có vẻ không tệ.”
“Yên tâm đi, theo vị thần y kia, cái khác thì không nói chứ bánh hoa quế, mứt hoa quả, trái cây ngâm đường chắc chắn ăn no.” Tô Mộ Vũ cười dịu dàng.
Tô Xương Hà ngửa đầu lên trời thở dài: “Chắc thần y cũng không ngờ nổi, tìm một người tới giúp mà cuối cùng cả nhà cùng tới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT