“Là Ám Hà.” Tô Mộ Vũ lấy tờ giấy trong lòng ra. “Ám Hà phụng lệnh phái ra chín mươi ba sát thủ, hợp tác với một số đệ tử chân truyền của Trác Vũ Lạc, gây ra đại loạn trong Vô Kiếm thành. Cả nhà Trác Vũ Lạc từ trên xuống dưới sáu mươi bảy nhân khẩu, chỉ có thiếu chủ nhỏ tuổi nhất sống sót, chạy trốn theo đường sông, bị Ám Hà bắt được. Thiếu chủ Vô Kiếm thành là kiếm thể trời sinh, gia chủ Tô gia thèm thuồng thiên phú đó, cố tình bố trí vào Lò Luyện, bồi dưỡng dưới thân phận kẻ vô danh, đợi sau này trở thành chiến lực của Tô gia.”

“Ám Hà?” Triêu Triều Nhan kinh hãi.

Tiếng ngáy trên mái hiên vẫn vang lên như sấm, Tô Xương Hà lật người, chép miệng một cái.

“Phải. Ta vẫn luôn tìm kiếm đầu sỏ gây tội, hóa ra lại là nơi ta luôn sinh sống.” Tô Mộ Vũ lật tới tờ giấy cuối cùng: “Có chín mươi ba sát thủ tham dự, mười tám người còn sống. Ta xem thử những cái tên đó, không cái nào là ta quen thuộc. Vì những người này đều bị giết khi thực hiện nhiệm vụ sau đó. Muội có thể xem thử.”

“Để muội xem.” Triêu Triều Nhan nhận tờ giấy, thấy cái tên đầu tiên là toàn thân run rẩy: “Tô... Hiệp Mạc!”

“Đọc tiếp đi, ta có một suy đoán.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Tô Hiếu Ngôn, Tạ Thủy Đào, Mộ Thiên Trạch...” Triêu Triều Nhan căng thẳng tới mức cánh tay khẽ run rẩy: “Những người này, những người này...”

“Muội rất quen thuộc với những người này phải không?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“những người này đều ở gia viên!” Triêu Triều Nhan nhìn qua Tô Mộ Vũ, vẻ mặt đầy hoảng loạn.

“Ta hiểu rồi.” Tô Mộ Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng vung cánh tay, cây dù tựa vào tường đã xuất hiện trên tay hắn.

Triêu Triều Nhan vội vàng la lên: “Vũ ca, ca định làm gì?”

“Yên tâm đi, chỉ đi hỏi chút chuyện mà thôi. Muội ở đây chờ ta.” Tô Mộ Vũ vỗ vai Triêu Triều Nhan: “Người bên trên mà tỉnh thì bảo hắn ở yên tại đây đợi ta.”

“Vũ ca.” Triêu Triều Nhan lo lắng nói.

“Yên tâm đi.” Tô Mộ Vũ cười nói: “Dù sao cũng không đến mức hôm qua còn nói nơi này là gia viên, hôm nay đã diệt sạch cả thôn. Tô Hiệp Mạc ở đâu?”

“Nhà thứ ba tính từ cửa thôn.” Triêu Triều Nhan kéo ống tay áo Tô Mộ Vũ: “Cẩn thận.”

“Được.” Tô Mộ Vũ chậm rãi đi ra ngoài.

Tiếng ngáy trên mái hiên đột nhiên ngưng bặt, Tô Xương Hà lật người, trực tiếp rơi từ trên mái hiên xuống trước mặt Triêu Triều Nhan.

Triêu Triều Nhan kinh ngạc: “Ngươi tỉnh rồi?”

“Ngao du tiên cảnh trong cõi mộng, mới rồi bỗng rơi lại phàm trần.” Tô Xương Hà đứng dậy, phủi bụi đất trên người: “Tô Mộ Vũ đi rồi à?”

Triêu Triều Nhan lập tức hiểu ra; “Được lắm, hóa ra ngươi giả say.”

“Không phải, vừa rồi các ngươi nói gì về hung thủ Vô Kiếm thành, ta không nghe được chữ nào cả.” Tô Xương Hà vội vàng lắc đầu.

Triêu Triều Nhan cười lạnh một tiếng: “Ta tin.”

“Nếu hắn không muốn ta nghe được, đương nhiên ta sẽ không nghe được.” Tô Xương Hà duỗi eo: “Ví dụ như câu nói cuối cùng là để ta nghe. Hắn bảo ta đừng xen vào việc của người khác.”

Tô Mộ Vũ đi tới nhà thứ ba tính từ cửa thôn, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.” “Vào đi.” Giọng nói của Tô Hiệp Mạc vang lên từ trong phòng.

Tô Mộ Vũ đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, xung quanh khá tối tăm. Tô Hiệp Mạc ngồi một mình bên cái bàn gỗ, trên bàn đặt một đĩa đậu phộng và một bình rượu.

“Tiền bối thật có nhã hứng.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nói.

“Thói quen nhiều năm rồi.” Tô Hiệp Mạc nhặt một hạt đậu phộng, ném vào trong miệng: “Trước khi ngủ luôn uống một bình rượu, ăn một đĩa đậu phộng, đây là thời gian vui vẻ thoải mái nhất trong ngày.”

Tô Mộ Vũ gật nhẹ đầu: “Ta có thể hiểu được.’

“Ngay lần đầu tiên gặp ngươi hôm nay, ta đã đoán ra thân phận của ngươi.” Tô Hiệp Mạc ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu lên mặt hắn, khiến vết sẹo đao càng thêm bắt mắt: “Ngươi rất giống phụ thân ngươi lúc trẻ.”

Tô Mộ Vũ nhìn cây dù giấy trong tay: “Kiếm thuật của ta cũng hoàn toàn không kém gì phụ thân ta năm xưa.”

“Cây dù của ngươi là kiếm?” Tô Hiệp Mạc hỏi.

“Trong dù giấy mười tám kiếm, trong phòng cũng có mười tám người, vừa vặn mỗi người một thanh, đoạt mạng các ngươi.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Tô Hiệp Mạc cầm chén rượu trên bàn lên uống một ngụm: “Thập Bát Kiếm Trận đã thất truyền trong Tô gia?”

Tô Mộ Vũ khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy trong căn nhà không lớn này, mỗi phương vị thuận tiện để giết người đều có một người đang đứng, có người cố tình ẩn giấu thân hình, còn có người đã rút đao, không hề che giấu sát ý của bản thân.

“Đáng lẽ các ngươi đều đã chết.” Tô Mộ Vũ vuốt ve chuôi dù: “Vì sao lại xuất hiện trong gia viên?”

“Năm xưa Đề Hồn Điện ra nhiệm vụ này, đại gia trưởng vốn định cự tuyệt, vì tiêu diệt một Vô Kiếm thành sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn, dao động căn cơ của Ám Hà.” Tô Hiệp Mạc chậm rãi nói: “Nhưng thái độ của Đề Hồn Điện rất kiên quyết, vì vậy Ám Hà phải trả giá rất lớn. Chín mươi ba sát thủ đỉnh cấp, chỉ còn mười tám người sống sót. Còn mười tám người này đều bị đuổi giết trong lúc thực hiện nhiệm vụ sau này.”

“Không ai có thể biết nhiệm vụ tiếp theo của sát thủ Ám Hà, ngoại trừ...” Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Đề Hồn Điện.”

“Phải. Đại gia trưởng nghi ngờ chuyện này là Đề Hồn Điện hợp tác với chủ thuê, định giết người diệt khẩu.” Tô Hiệp Mạc trầm giọng nói.

Tô Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ: “Trong Ám Hà chưa bao giờ có chuyện giết người diệt khẩu, vì xưa nay các ngươi không biết tin tức gì về chủ thuê.”

“Phải. Nhưng lần đó lại khác. Chủ thuê muốn những kiếm phổ quý giá trong Vô Kiếm thành, cho nên ngay buổi tối chúng ta giết vào Vô Kiếm thành, cũng có rất nhiều người lao vào cướp đoạt trong Vô Kiếm thành. Hai đội ngũ đã

nhầm lẫn, giao thủ với nhau trong thời khắc ngắn ngủi. Mà trong lúc giao thủ, ta tìm hiểu được kiếm pháp mà đối phương sử dụng.” Tô Hiệp Mạc giơ ngón tay lên: “Thừa Vân Đạp Cửu Thiên!”

“Cửu Thiên kiếm pháp?” Cánh tay cầm dù của Tô Mộ Vũ run nhẹ, một luồng sát khí đột nhiên bốc lên: “Vô Song Thành!”

Những sát thủ khác trong phòng bị sát khí của Tô Mộ Vũ kích thích, ai nấy căng thẳng, chuẩn bị ra tay.

“Đừng vội!” Tô Hiệp Mạc vỗ mạnh lên bàn, ép sát khí của những người khác xuống.

“Kiếm này mà xuất, thiên hạ vô kiếm. Nhưng võ thành đệ nhất, thiên hạ vô song, thành danh cũng là nhờ kiếm.” Tô Mộ Vũ trầm ngâm: “Hóa ra là vậy.’

“Cái gì biết, ta đều nói hết cho Tô công tử rồi. Còn một câu nữa cần phải nói với ngươi. Chúng ta không có cảm tình gì với ngươi, cũng chẳng có áy náy gì. Ám Hà nhận lệnh giết người, mấy năm qua ngươi cũng vậy thôi.” Tô Hiệp Mạc uống nốt chén rượu cuối cùng: “Nếu ngươi muốn trả thù, chắc chắn chúng ta sẽ giết ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play