Thẩm Loan: "Chính anh muốn đấy, đừng hối hận!"
Người đàn ông vững như Thái sơn, không chút sứt mẻ.
Anh biết, cô không nỡ.
Thẩm Loan làm sao lại không biết anh nghĩ gì, đơn giản chính là muốn cô mềm
lòng, tốt nhất cứ đâm thật đi, càng tốt.
Đáng tiếc...
Môi nở nụ cười lạnh, cô không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp buông lỏng tay
phanh.
Thân xe lùi nhanh một cái, kéo dãn khoảnh cách với Quyền Hãn Đình, sau đó
đánh tay lái sang phải, lùi xe, chuyển số, lượn một vòng hoàn mỹ, nghênh
ngang lái đi.
Quyền Hãn Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích: "?"
Thẩm Loan nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy người nào đó đứng ngây ra
như phỗng, không nhịn được cười khẽ ra tiếng: "Đồ ngốc! Anh cho rằng cứ
đứng chặn ở đó thì em không có cách?"
Cả gương mặt tràn đầy đắc ý.
Lúc này, Lục Thâm vẫn luôn trốn ở chỗ tối mới dám lộ mặt, nhìn thoáng qua
theo hướng Thẩm Loan rời đi, quay đầu lại thấy Quyền Hãn Đình như trúng bị
điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích.
Úi...
Anh ta đi qua, thật cẩn thận mở miệng: "Lục ca?"
Quyền Hãn Đình mới có phản ứng, chuyện thứ nhất không phải trả lời anh ta,
mà quay đầu nhìn về hướng đó.
Lục Thâm giật mình, nếu anh ta không nhìn lầm, mắt lục ca phiếm hồng, nháy
mắt như có thứ gì đó trong suốt tràn lên.
Thẩm Loan người phụ nữ đáng chết này!
Có cần phải nói mấy câu khó nghe nhu vậy không? Có câu nào không đâm vào
vết thương của người ta, không dẫm dẫm di di mấy cái thì không chịu được,
cuối cùng không những không tha thứ mà còn lạnh lùng bỏ đi như vứt chó.
Trên đời này sao lại có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy chứ?!
Đúng, anh ta biết cô vất vả, một mình trải qua ba năm, sinh con dưỡng cái, còn
phải kinh doanh sự nghiệp, thật sự không dễ dàng, cô muốn oán muốn phát, có
khí muốn rải, nhưng vì sao không thể nghe người ta nói hết những lời trong
lòng?
Chẳng lẽ mấy năm nay lục ca dễ dàng lắm sao?!
Một người đàn ông cao lớn, đã từng hô mưa gọi gió, "gia" không gì không làm
được, cầm dao liếm máu, bị thương trúng đạn cũng không kêu ca gào thét, vậy
mà lại bị cô nói cho đỏ mắt!
Thẩm Loan, cô nỡ lòng nào?
Dù sao anh ta cũng đau lòng không chịu được.
"Lục ca, anh... em... thật ra cô ấy..."
Muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không thích hợp, do
do dự dự, ấp a ấp úng.
Kết quả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nhổ ra.
"Là anh sai rồi, cô ấy trách anh cũng phải thôi."
"Nhưng tình huống lúc trước, anh cũng có nỗi khổ của anh, nói đến cùng đều là
vì cô ấy..."
"Đi thôi." Quyền Hãn Đình quay lại, gương mặt đã khôi phục lại bình tĩnh.
Ngoài đôi mắt đầy tơ máu thì không nhìn ra chút khác thường nào.
"Haiz — lục ca, từ từ em..." Lục Thâm đuổi theo đi: "Bây giờ anh đã bị lộ, vậy
tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
"Tiếp tục."
"Hả? Tiếp tục cái gì?"
"Xin tha thứ."
"Nhưng thái độ của Thẩm Loan..." Anh lại không phải không thấy, sao cứ phải
đưa mặt cho người ta tát?
Nửa câu sau Lục Thâm không dám nói xong, nhưng ý của anh ta chắc chắn
Quyền Hãn Đình có thể hiểu.
"Cô ấy muốn hận, anh thấy rất đúng."
"Gì?"
"Cậu không hiểu cô ấy." Quyền Hãn Đình lắc đầu, bên môi nở nụ cười nhạt.
Người râu ria xa lạ thật sự, một ánh mắt dư thừa cô cũng lười bố thí, huống chi
cảm xúc "hận" mãnh liệt này?
Không yêu, sao hận?
Lúc trước cô khó theo đuổi như vậy, hết lần này lần khác từ chối tình cảm của
anh, Thẩm Loan chưa từng động tâm nhưng anh vẫn theo đuổi được, huống chi
bây giờ người phụ nữu ấy lại vừa yêu vừa hận anh?
Có gì khó hơn trước?
"Cùng lắm thì theo đuổi lại từ đầu..."
Đảo mắt, Quyền Hãn Đình lại quay lại là một lục gia trấn định thong dong, nắm
trong tay tất cả mọi thứ như trước kia.
Nhưng anh đã quên một việc, khi Thẩm Loan chưa từng động tâm với cô anh
chỉ là người xa lạ, nhưng hôm nay cô đã coi anh là kẻ thù!
Người xa lạ có lẽ còn có thể khiến cô mở cửa trái tim, nhưng kẻ thù lại chỉ có
thể đứng ngoài cửa.
Nhưng lợi thế ban đầu đã không còn nữa, nói gì lại từ đâu?
Tựa như một bài toán, nhìn đề bài liền nghĩ ngay đến những bài mẫu trước đó,
nhưng làm được một nửa rồi mới phát hiện ra đề đã có thay đổi.
Tất nhiên sẽ có được đáp án chính xác nữa.
Trái tim phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ có tư tưởng độc lập, đàn ông còn lâu mới có
thể đo được.
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh mở tiệc, tiếng nhạc đã tắt, hương rượu tán loạn, tiệc
mừng thọ cuỗi cùng cũng kết thúc.
Tiễn vị khách cuối cùng, Nghiêm Khác mới ngồi vào xe: "Về nhà."
Dương Lam ngồi bên cạnh ông ta, mặt vô cảm, giống như từ sau khi lên sân
khấu bà ta nói ít hơn hẳn, không hàn huyên với người khác, không còn dáng vẻ
biết ăn nói, lung linh như trước kia.
Hai vợ chồng đều không nói lời nào, Nghiêm Tri Phản ngồi ghế phụ cũng
không mở miệng.
Sự im lặng quỷ dị này cứ kéo dài cho đến tận lúc về nhà, Nghiêm Khác lập tức
đi vào phòng làm việc, Dương Lam thay dép, giọng nói nhàn nhạt dặn dò người
làm ra khỏi phòng khách, sau đó —
Bốp!
Một tát chói tai, tát Nghiêm Tri Phản lệch cả mặt, rồi sau đó, từ từ quay lại, đôi
mắt đen nhánh u uất phản chiếu gương mặt vặn vẹo vì tức giận của người phụ
nữ.
"Vì sao Thẩm Loan lại xuất hiện ở Kinh Bình?! Xuất hiện trong buổi tiệc?!"
Giọng nói đột nhiên cất cao, chua ngoa chứng tỏ một điều rằng giờ phút này
người phụ nữ đang không bình tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT