Thẩm Loan cho rằng bản thân sẽ hỏng mất, sẽ nổi điên, thậm chí cuồng loạn,
nhưng trên thực tế, cô lại bình tĩnh vượt xa tưởng tượng, trong lòng càng không
có gợn sóng.
"Tôi còn tưởng ai ở sau lưng lén lút, giấu đầu hở đuôi, không ngờ lại là Quyền
lục gia." Giơ tay lên đỡ cô, Thẩm Loan đứng thẳng dậy, đâu có điểm nào mệt
mỏi do thuốc trung gây ra?
Chưa nói đến việc ly rượu đó đã bị cô đổi lại, cho dù có thật sự uống xuống, cô
cũng còn rất nhiều biện pháp để dạy dỗ tên Nghiêm Tuấn Sâm cặn bã này.
"Em gọi anh... là gì?" Giọng nói của anh run run.
"Quyền lục gia, nếu không thì gọi sao chứ?"
"Trước kia em luôn gọi anh là A Đình." Gằn từng chữ một.
"Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, không giống nhau." Nhẹ nhàng bâng
quơ.
Đồng tử người đàn ông co chặt: "Chỗ nào không giống nhau?"
Khóe môi Thẩm Loan nhếch lên, vẽ ra một độ cong lạnh lẽo, buốt đến tận
xương: "A Đình là người đàn ông của tôi, còn Quyền lục gia không phải!"
"Cái gì... không phải?" Anh nhẫn nhịn giữ chặt vai cô, tay run rẩy, đôi mắt như
đê sắp vỡ, cuối cùng cố gắng kiềm chế lại, từ từ phun ra một câu: "Rút lại đi,
anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy."
"Lời đã nói, nước đổ khó hốt. Quyền lục gia nếu chưa nghe rõ, tôi rất vui lòng
giải thích cho anh nghe."
Anh nhìn chằm chằm cô, đồng tử đen nhánh như vực sâu.
Thẩm Loan lại không tránh không né, ý cười càng nhạt, nói lời như dao thấy
máu: "Ý là — tôi không cần anh."
Tôi không cần anh...
Không cần anh...
Người đàn ông như bị sét đánh như con rối gỗ sững sờ tại chỗ, ánh mắt đình trệ,
cả người phát run.
Trái tim như bị người ta chọc thủng một lỗ, máu chảy ồ ạt như thác.
Ngay cả chuyện Thẩm Loan tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh,
xoay người ngồi vào xe rời khỏi đây, Quyền Hãn Đình vẫn không thể thoát ra
được nỗi đau tê tâm liệt phế lúc này.
Đã từng không gì phá nổi, mọi việc đều thuận lợi, nhưng đứng trước mặt cô
toàn bộ đều trở nên yếu mềm.
Yêu càng sâu, đau càng nặng, nhưng dù có vỡ nát thành trăm mảnh nhỏ, anh
cũng vẫn muốn nhặt chúng lại, gắn lại bằng cả trái tim chân thành rồi háo hức
cầm nó đến cho cô xem.
"Loan Loan, em đang trách anh." Anh đột nhiên tiến lên, đôi tay ghì đầu xe,
cách kính chắn gió bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Loan.
Dùng câu trần thuật.
Có thể thấy trong lòng sớm đã có quyết định.
"Tránh ra."
Quyền Hãn Đình: "Anh có thể giải thích."
"Không rảnh."
Ánh mắt chạm nhau, một người nóng rực như lửa, một người lạnh thấu xương.
Sau một lúc lâu: "... Em không bị thuốc ảnh hưởng, lại làm bộ, còn không phải
để ép anh xuất hiện sao? Mà bây giờ anh đã tới rồi, đứng trước mặt em, em lại
khinh thường không nhìn, xoay người liền đi, đây là kiểu gì chứ?" Thà cứ đánh
anh, mắng anh, còn hơn coi anh là người xa lạ.
Thẩm Loan nghiêng đầu, cười như không: "Anh muốn nghe đáp án gì? Bởi vì
tôi ngày nhớ đêm mong, nhớ mãi không quên anh, cho nên lúc nào cũng ngóng
trông anh như anh hùng từ trên trời bay xuống cứu tôi lúc tôi gặp nguy hiểm?"
Người đàn ông cứng họng, tơ máu trong mắt càng sâu: "Loan Loan, em đừng
như vậy..."
Nói những lời này, anh sẽ đau.
"Anh vẫn cảm thấy mình có sức quyến rũ vô địch, không từ mà biệt ba năm mà
vẫn có một con ngốc ngây ngẩn chờ đợi?"
"Loan Loan..." Anh chỉ biết gọi tên cô, một lần rồi một lần, không thấy phiền.
"Đáng tiếc không phải" Thẩm Loan lắc đầu, mắt tiếc nuối: "Dụ anh ra là bởi vì
anh vẫn luôn đi theo tôi, âm hồn không tan, tôi ghét bị người ta nhìn trộm, cũng
tò mò ai lại nhàm chán như vậy, tự cho là thông minh."
"Anh chỉ là muốn nhìn em một chút, bảo vệ em..." và con.
Thẩm Loan đột nhiên nhớ tới cái gì, một bên mày nhếch lên: "Phan Hiểu Kinh
chết là do anh?"
Quyền Hãn Đình: "Anh biết em muốn mạng cô ta."
Em muốn, anh sẽ cho em.
"Ha... Nói như vậy bác sĩ lấy máu hai đứa nhỏ là anh?"
Anh không nói, nhưng im lặng chẳng khác nào câu trả lời.
Thẩm Loan cười nhạt: "Lấy được máu, chắc cũng đã xét nghiệm ADN rồi?"
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe: "Tán Tán là con..."
"Câm miệng! Con trai là của mình tôi, không có bất cứ quan hệ gì với anh hết.
Còn có, những tài sản dưới tên tôi không cần anh tự cho là đúng can thiệp vào,
tỉnh lại đi!"
Anh đã trở lại từ sớm, đã ẩn núp từ sớm bên cạnh cô, nhưng lại phải dùng cách
bức ép như hôm nay để gọi anh lộ mặt.
Nếu không có Nghiêm Tuấn Sâm thì làm sao có cơ hội này?
Có phải anh định trốn mãi phải không?
Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Loan đang phiếm lạnh nháy mắt kết một tầng băng.
"Tránh ra —" Trầm giọng mở miệng.
"Chúng ta nói chuyện." Người đàn ông khẩn cầu: "Em muốn biết, anh sẽ nói hết
cho em nghe, được không? Từ đầu tới cuối, không giấu giếm nửa điều."
Đáp lại anh là nụ cười mỉa mai của người phụ nữ và tiếng đạp ga càng ngày
càng vang to.
"Một lần cuối cùng, cút ngay!"
"Loan Loan..."
"Đừng tưởng tôi không dám đâm anh."
Quyền Hãn Đình thở sâu, thu tay lại đứng thẳng, nhìn cô gằn từng chữ một:
"Nếu làm vậy có thể khiến em nguôi giận, được, vậy em đâm đi."
"Đâm rồi cũng chưa chắc sẽ tha thứ?"
"Chỉ cần em vui."
"Quyền Hãn Đình, ba năm không gặp, anh đã học được cách uy hiếp người
khác rồi?" Cô nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh nhạt.
"Loan Loan, cho anh một cơ hội..."
"Anh mẹ nó là tên vô lại!"
Nói xong, đạp sâu chân ga, đôi mắt tàn nhẫn.
Quyền Hãn Đình lại cười như trút được gánh nặng, cô mắng anh, cuỗi cùng
không còn dáng vẻ thờ ơ kia nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT