"Không mời tôi vào ngồi chút sao?"

Thẩm Loan: "Không tiện lắm."

Phan Hiểu Kinh mỉm cười: "Cô, hình như có địch ý đối với tôi?"

"Từ trước đến nay, chính thất và thiếp, vợ cả và vợ lẽ, vợ và tiểu tam, thái độ

như nước với lửa là bình thường, tôi và cô cũng như vậy."

"Lần đầu tiên thấy tiểu tam còn đúng lý hợp tình như vậy." Vẫn là giọng điệu

nhu hòa nhẹ nhàng chậm chạp như cũ, ý cười vẫn không hề giảm.

"Đó là bởi vì cô thấy được quá ít, thấy nhiều sẽ không thấy kỳ quái. Nhưng thật

ra cô..." Thẩm Loan nắm lấy cửa, quan sát cô ta từ trên xuống dưới, bóp giọng

nói: "Vừa rồi ở dưới lầu không phải còn rất lạnh nhạt đoan trang, khinh thường

nhìn lại sao? Đây là chịu không được tìm tới cửa sao? Kiên nhẫn cũng thật

chẳng ra gì."

Người phụ nữ nghe vậy, không bực không giận, ánh mắt phai nhạt, mơ hồ hiện

lên vẻ lạnh nhạt: "Người phụ nữ chồng mình giấu ở bên ngoài nhiều năm như

vậy, chẳng lẽ không nên tò mò sao?"

"Phan tiểu thư, đừng nói giống như lần đầu tiên cô thấy tôi." Thẩm Loan dịu

dàng cười.

Ánh mắt người phụ nữ lộ ra vẻ khó hiểu.

"Hai năm trước cô đã biết sự tồn tại của tôi, gọi người tặng cho tôi một món quà

lớn; hiện giờ biết chúng ta sẽ gặp mặt, lại sắp xếp một vụ tai nạn xe cộ, cô nói

tôi nên đáp lễ như thế nào mới có thể biểu hiện thành ý đây?"

"Hai năm trước? Tai nạn xe cộ?" Vẻ mặt Phan Hiểu Kinh mờ mịt: "Rốt cuộc cô

đang nói cái gì?"

"Tôi nói cái gì không quan trọng, người nào đó nghe hiểu được là được. Tôi và

con muốn nghỉ ngơi, Phan tiểu thư mời đi cho."

Đây là muốn đuổi người đi.

Phan Hiểu Kinh không nhúc nhích, đôi mắt hoàn toàn rút đi ý cười, chỉ còn lại

sự lạnh lẽo thấu xương.

Cô ta gằn từng chữ một: "Cô không phải Trương Mạn, cô là ai?"

"Phan tiểu thư nói đùa. Làm nghề này ai mà chả có biệt danh, khách sẽ khong

gọi cả họ lẫn tên, khó nhớ, cũng không đủ thân mật." Thẩm Loan tùy tiện nói

xong, cười ngả ngớn.

"Trương Mạn..." Cô ta trầm giọng: "Không phải cũng là cả tên lẫn họ sao?"

"Sai. Trương là họ giả, tiểu Mạn mới là mỹ danh." Thẩm Loan cực kì kiên nhẫn

giải thích nghi hoặc cho cô ta.

Người phụ nữ híp mắt lại, hiển nhiên không tin: "Dù cho cô tới nhà này có mục

đích hay ý đồ gì, tôi khuyên cô không cần si tâm vọng tưởng, đào mồ chôn

mình."

"Xem ra, Phan tiểu thư rất hiểu rõ tôi. Có điều, cái gì gọi là si tâm vọng tưởng?

Cái gì lại là đào mồ chôn mình? Tôi không hiểu cho lắm. Tôi chỉ biết," Thẩm

Loan tạm dừng một chút, trong mắt hiện ý cười, nhưng ý cười này lại tựa như

ẩn giấu dao, "Người kính ta một thước, ta nhường người một trượng; người tổn

hại ba phần, tất phải trả lại gấp trăm lần ngàn lần."

Phan Hiểu Kinh tiến lên nửa bước, bước đến bên tai cô: "Chỉ dựa vào cô sao?"

Thẩm Loan đảo mắt, nhẹ nhàng bâng quơ: "Thử qua mới biết được."

Bữa tiệc nhận thân của nhà họ Tống kết thúc viên mãn, không chỉ có hai đứa bé

có danh phận, Thẩm Loan cũng xuất hiện theo.

Tiễn vị khách cuối cùng, chủ nhân cũng nên xuống sân khấu.

"Hiểu kinh trở về cùng chúng ta không?" Bà cụ thiệt tình không có ý gì khác,

khi Tống Duật còn sống cùng Phan Hiểu Kinh ở tại một căn nhà bên ngoài, chỉ

ngẫu nhiên trở lại tứ hợp viện ở một đêm, cho nên bà mới hỏi như vậy.

Nhưng dưới loại hoàn cảnh này, loại tình huống này, khó tránh khỏi hiện ra vài

phần "mới lạ" và "cứng đờ".

Không giống người một nhà.

Nhưng thật ra Thẩm Loan và hai đứa nhỏ bị bao gồm trong phạm vi "chúng ta".

Trên mặt Phan Hiểu Kinh nhìn không ra bất kì bất mãn nào: "Cũng được, trước

kia vẫn luôn ở nước ngoài, đã lâu không trở về nhà cũ."

Nói xong, đi theo sau Thẩm Loan lên xe.

Suốt đường đi không nói chuyện, xe chạy đến bãi đất trống trước cửa chính liền

dừng lại, tài xế đi xuống kéo cửa xe phía sau ra, Thẩm Loan liền dẫn đầu mang

hai đứa bé bước xuống xe.

Nhà chính, phòng khách.

Chung Ngọc Hồng: "Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, nghỉ sớm một chút -"

"Lão thái thái." Thẩm Loan đột nhiên mở miệng.

"Làm sao vậy tiểu Thẩm? Con có chuyện muốn nói sao?"

"Dạ."

"?"Chung Ngọc Hồng nghi hoặc, Tống Khải Phong cũng đồng thời liếc nhìn cô.

"Trước khi bữa tiệc kết thúc, con nhận được cuộc gọi của cảnh sát, nói rằng vụ

tai nạn xe cộ lần này sẽ xử lý như sự cố bình thường, đối phương chịu hoàn toàn

trách nhiệm. Bởi vì không có đủ chứng cứ chứng minh tài xế cố tình gây tai

nạn, cho nên sau khi hoàn thành thủ tục bồi thường, bọn họ đã thả người.

Nhưng tình huống ngay lúc đó quá trùng hợp, thậm chí nói kỳ lạ cũng không

quá, đoạn đường ít xe cộ như vậy, mà trên đường cao tốc, một chiếc xe tải cố

tình chen qua..."

Giữa mày Tống Khải Phong nhíu chặt: "Cô hoài nghi đối phương cố ý làm như

vậy?"

"Trước kia con làm việc gì, hai người cũng rõ ràng, hoàn cảnh xung quanh ngư

long hỗn tạp, người tiếp xúc cũng đủ hạng người. Kể cả con không chủ động

trêu chọc nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi làm mất lòng người. Trong đó lỡ

như có người ghi hận trong lòng muốn trả thù..." Ánh mắt cô bi thương, tiều tụy

miêu tả: "Con không lo, đã chết thì chết, nhưng hai đứa nhỏ là vô tội."

"Tục ngữ nói, chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp.

Dù sao tinh lực của mình con có hạn, khó có thể đảm bảo sẽ không có lúc sơ

sẩy, vạn nhất khiến hai đứa nhỏ bị thương..." Thẩm Loan nói đến đoạn sau,

trong giọng điệu đã như khóc nức nở.

Ngày thường cô vốn gầy yếu, mặt mày thần sắc quá mức thanh đạm, lúc này

làm ra vẻ yếu đuối mềm mỏng, lại thêm dáng vẻ đáng thương, khiến người thấy

liền xúc động, trong lòng không khỏi nảy sinh thương tiếc.

Dù sao, dừng ở trong mắt hai anh em Tống Chân cùng Tống Kỳ vào cửa cuối

cùng, trng lòng đều không hẹn mà cùng bị vẻ nhu nhược này lay động.

Rõ ràng biết cô không phải là người phụ nữ tốt, cũng rõ ràng những cô tiểu thư

đi ra từ nơi gọi là "Mật Đường" kia sẽ chơi loại kỹ xảo này, để tranh thủ sự

đồng tình của đàn ông, nhưng cuối cùng lại không thể không thừa nhận, loại sức

mạnh này, hoặc là nói...sức hấp dẫn này, khiến bọn hắn không thể nào chống cự

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play