Ánh mắt Tống Chân cũng không khỏi căng thẳng.
"Sao cô ta lại tới lúc này?"
Chung Ngọc Hồng thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, chạy nhanh từ trên
sân khấu xuống dưới.
Loại vui mừng này đương nhiên không phải dành cho Thẩm Loan, mà là cho
hai đứa nhóc này.
"Thanh Thanh, Tán Tán, bảo bối ngoan của bà, nhanh tới đây nào!"
Tán Tán không nhúc nhích, Thanh Thanh nhận được ánh mắt đồng ý của Thẩm
Loan mới tung ta tung tăng nhào vào trong lòng ngực bà cụ.
Chung Ngọc Hồng ôm chặt lấy cô bé vào trong ngực: "Thật ngoan quá! Hôm
nay đi đâu vậy? sao bây giờ mới đến thế cháu?"
"Xe xe... Đâm... Rầm Rầm Rầm..."
Chung Ngọc Hồng nghe được từ "đâm" kia thì không khỏi nhíu mày một cái,
đang muốn tế hỏi tiếp lại thấy Phan Hiểu Kinh đỡ Tống Khải Phong đang đi tới
đây.
MC bị bỏ lẻ loi trên sân khấu nhìn tình hình trước mắt, có chút bối rối.
Khách khứa đứng bên trong cũng bắt đầu bàn tán—
"Thú vị đấy, vợ cả, vợ lẽ, con vợ lẽ, đúng là một vở kịch hay."
"Nhưng sao lại có hai đứa nhỏ thế?"
"Rốt cuộc nhà họ Tống đang nghĩ gì thế? Chỉ một buổi yến tiệc mà gọi cả hai
người phụ nữ tới, ngại không đủ loạn à?"
"Lỡ như có người không được mời mà tự đến, có ý muốn phá hoại thì sao?"
"Anh đang nói đến người bên ngoài kia sao? Nhìn qua còn rất trẻ đấy, dáng
người cũng không tệ..."
"Này! Tôi cũng có chỉ ai cụ thể đâu. Người trần mắt thịt như chúng ta thì sao có
thể phân biệt được ai là người ai là quỷ chứ?"
"..."
Mắt của Tống Khải Phong không tốt, vốn lúc đầu đã không có ấn tượng tốt với
Thẩm Loan rồi, bây giờ trải qua chuyện này lại càng kém hơn: "Cô còn tới đây
làm cái gì?"
Thẩm Loan nhướng mày, đảo qua Chung Ngọc Hồng, sau đó ánh mắt mới rơi
xuống khuôn mặt ông ta: "Không phải ngài mời tôi tới sao?"
Ánh mắt Phan Hiểu Kinh tối sầm lại, đáng tiếc không ai chú ý, nhưng Thẩm
Loan thì khác.
"Mấy trường hợp này mà còn có thể đến trễ thì dứt khoát đừng tới nữa!"
"Xin lỗi, trên đường trở về đã xảy ra tai nạn xe cộ..."
"Cái gì?!" Chung Ngọc Hồng đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Cái gì mà tai nạn?
Có bị thương không?" Nói xong ôm Thanh Thanh đang trong lòng ngực kiểm
tra từ đầu đến chân một lần, sau đó lại cẩn thận đánh giá Tán Tán, xác định hai
đứa nhóc không có việc gì mới thở phào nhẹ nhòm một cái, sau đó mới dò hỏi.
"Rốt cuộc sao lại thế này?"
Tống Khải Phong cũng không khỏi nghĩ lại, nếu thật sự là tai nạn vậy việc đến
trễ cũng không phải không thể tha thứ.
"Sáng nay tôi dẫn theo hai đứa nhỏ ra ngoài, sau khi giải quyết xong chuyện thì
tức tốc trở về, không ngờ lúc đi trên đường cao tốc thì bị một chiếc xe vận tải
loại nhỏ theo đuôi..."
Lúc đó chuyện bất ngờ xảy ra, Mercedes – Benz bị một lực rất lớn đẩy mạnh về
phía trước, may mắn phía trước không có chiếc xe nào, cũng không mất khống
chế đụng phải lan can ở bên cạnh, tránh việc bị thương lần thứ hai.
Chẳng qua tiếng va chạm cực kỳ lớn, hơn nữa khi sự cố kia xảy ra thì sinh ra
lực xóc nảy và chấn động đủ để làm người ta khủng hoảng.
Đầu Lệ Hiểu Đàm đụng phải cửa kính của xe, sứt da, chảy máu, lập tức có cảm
giác choáng váng mãnh liệt.
Hai đứa bé có ghế dựa nên an toàn, ngoài việc bị sợ hãi ra thì cũng không có gì
đáng lo ngại.
Thẩm Loan bị ngã sấp về ghế phía trước, vai bị vết bầm tím rất nhỏ.
"...Cũng may tài xế có kinh nghiệm, anh ấy ở lại cùng chủ xe giúp cảnh sát giao
thông giải quyết sự cố, tôi sợ làm chậm trễ bữa tiệc nên đã gọi một chiếc xe
khác đưa tôi và hai đứa nhỏ đến đây. Không ngờ..." Cô cười xin lỗi: "Vẫn đã
muộn."
"Cô không sao là tốt rồi, bây giờ cũng không tính là muộn, nếu đều đến đông đủ
rồi thì chúng ta... Bắt đầu thôi?" Ánh mắt dò hỏi của Chung Ngọc Hồng nhìn
về phía Tống Khải Phong.
Người sau trầm giọng ừ một tiếng, gật đầu.
Cứ như vậy, Thẩm Loan nắm tay hai đứa nhỏ lên sân khấu, váy đỏ xinh đẹp, nở
nụ cười hào phóng.
MC nói lời mở đầu, ngay sau đó Tống Khải Phong cảm ơn khách khứa, nhân
tiện long trọng giới thiệu về hai đứa nhỏ, cũng chỉ gọi Thẩm Loan là "mẹ của
đứa trẻ", không hề đề cập tới Tống Duật, tuy nói không tỉ mỉ nhưng trong mối
quan hệ phức tạp thế này cũng được xem là cố hết sức rồi.
Tiệc nhận cháu, đương nhiên không thể thiếu lễ nhận cháu rồi.
Bà cụ đưa chiếc khoá trường mệnh bằng vàng, to bằng khuôn mặt trẻ con, trên
có chạm trổ hoa văn, rồng phượng là điềm lành, không phải để đeo mà dùng để
trấn áp những điều xui xẻo.
Cháu gái sau này dùng làm của hồi môn, còn cháu trai thì làm sính lễ.
Ông cụ đưa chiếc khoá bình an bằng phỉ thúy, nhỏ hơn nhiều so với trọng lượng
và kích thước của khoá trường mệnh, tinh mà tế, mỏng nhưng rất hữu hiệu.
Nếu ở đây có chuyên gia về lĩnh vực ngọc bích, vậy nhất định có thể liếc mắt
một cái đã nhận ra đây là loại ngọc cũ, cực kỳ có giá trị!
Kim ngọc mãn đường, phú quý cả đời.
Tiếp theo chính là mục khách khứa tiến lên nâng rượu chúc mừng, mặc kệ lén
bàn tán thế nào thì ngoài miệng vẫn phải nói lời hay ý đẹp.
Thân phận của Thẩm Loan khác nhạy cảm, không tiện xuất đầu lộ diện giao lưu
với với nhiều người, hai đứa nhỏ cũng quá nhỏ, cho nên sau khi kết thúc "Nghi
thức nhận cháu" thì lên lầu hai nghỉ ngơi.
Dưới lầu ăn uống linh đình, trên lầu lại rất yên tĩnh.
Chỉ là loại thái bình cũng không kéo dài lâu, bị phá vỡ trong giây phút tiếng đập
cửa vang lên.
Thẩm Loan mở cửa, lúc nhìn thấy Phan Hiểu Kinh thì khuôn mặt cũng không
bất ngờ.
Người phụ nữ mặc bộ váy dài màu lam, tấm lưng thẳng tắp, chiếc cổ thiên nga
thon dài ưu nhã, cô ta cười nhẹ đối diện với ánh mắt của Thẩm Loan: "Vừa rồi ở
dưới lầu vẫn chưa kịp làm quen, hình như ba mẹ quên mất để chúng ta giới
thiệu lẫn nhau rồi. Tôi là Phan Hiểu Kinh, vợ của A Duật."
Mấy câu trước đều là vô nghĩa, câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Thẩm Loan: "Tôi biết."
"Ồ?" Người phụ nữ hình như có hơi kinh ngạc: "Cô biết à?"
"Tôi đã thấy ảnh của cô Tống rồi, cho dù là ở nhà họ Tống, hay là trong điện
thoại của A Duật."
Nhắc tới Tống Duật, ánh mắt người phụ nữ lại một lần nữa trầm xuống, nhưng
sau đó lại biến thành nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng như gió xuân...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT