Mặc dù giọng điệu của Thẩm Xuân Giang không tốt nhưng Thẩm Loan cũng
không từ chối.
Nghe lời ông ta nói, quay lại và ngồi xuống một lần nữa.
Đơn giản cô chỉ muốn xem người này có thể làm ra chuyện xấu gì, biết đâu còn
có việc gì đó lớn hơn việc ly hôn với Dương Lam?
Thẩm Xuân Giang đã là người không nắm quyền mà còn luôn ốm yếu sinh
bệnh, ông ta như một con sư tử điên, chạy loạn, bất chấp.
Thẩm Loan đột nhiên tò mò, ông ta tự cao tự đại như thế thì có thể dám tự đào
hố chôn mình sao?
"Ba nói đi." Cô bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Thẩm Xuân Giang khẽ liếc nhìn Thẩm Phi đang im lặng không lên tiếng nhưng
ánh mắt của cô ta lại nhìn vào hai người Thẩm Khiêm và Thẩm Loan.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, ông vẫn không mở miệng nói.
Mà Thẩm Khiêm và Thẩm Loan còn bình tĩnh hơn ông ta, nhìn thì cứ nhìn, tốt
nhất là cho tới lúc tới đóa hoa cũng nở, dù sao thì địch không động mình cũng
không động, để xem ai có thể kiên trì đến cùng.
Cuối cùng, Thẩm Xuân Giang vẫn là người thua cuộc đầu tiên.
Hai người bọn họ cũng không phải là Dương Lam có thể để mặc cho ông ta
vòng vo bóp chết.
"Mấy đứa trẻ trong gia đình chúng ta đều rất có triển vọng, đặc biệt là hai anh
em tụi con..."
Thẩm Khiêm mỉm cười lắng nghe.
Thẩm Loan không chỉ lắng nghe mà còn gật đầu đồng ý.
Thẩm Xuân Giang: "..." Đứa con gái bất hiếu này! Làm ông ta thực sự muốn ói
ra máu...
Thẩm Khiêm nhìn thấy động tác của cô, khẽ liếc thoáng thấy vẻ mặt tức không
nói thành lời củaThẩm Xuân Giang, nụ cười trên môi càng đậm.
Về phần Cao Duy Thu, cô ta đương nhiên đang đứng về phía người đàn ông của
mình, nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho Thẩm Xuân Giang: "Nói từ từ, đừng nên
nóng giận."
Quả nhiên, Thẩm Xuân Giang lập tức bình tĩnh lại.
Tiếp tục nói: "Đều là người một nhà, anh em trong nhà nên hỗ trợ lẫn nhau, chỉ
như thế mới giúp cho gia tộc phát triển lâu dài, không ngừng phát triển."
Thẩm Khiêm: "Ba, rốt cuộc ba có ý gì?"
"Con thấy đó, mỗi ngày A Phi chỉ ngồi ở nhà cũng không phải chuyện tốt, tại
sao không để con bé hỗ trợ công ty?"
Thẩm Nghiên cau mày, ánh mắt dò xét nhìn vào mặt Thẩm Phi, anh ta nhìn cô
ta từ đầu đến chân.
Quay đầu nhìn Thẩm Xuân Giang: "Ba chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên!"
"Nhìn dáng vẻ bây giờ của em ấy, cả người ốm yếu chỉ có thể ở bệnh viện,
không nói tới việc vào công ty, ngay cả công việc bình thường cũng làm không
được.
"Con nói thế là sai rồi" Thẩm Xuân Giang ôn tồn nói: "A Phi tuy đi đứng có chỗ
không tiện phải dựa vào xe lăn, thân thể tuy thực sự không tốt nhưng đầu óc con
bé không có vấn đề gì cả!"
"Đầu óc?"
Thẩm Xuân Giang gật đầu: "Cũng mới gần đây ba mới phát hiện ra rằng con bé
có khả năng ghi nhớ rất giỏi, và có những hiểu biết độc đáo về quản lý công ty."
Thẩm Khiêm nhướng mày, trong mắt hiện rõ sự nghi ngờ.
"A Phi, tự mình nói đi."
Cô gái ngồi trên xe lăn im lặng mỉm cười, ánh mắt trong veo sâu thẳm bắt gặp
ánh mắt dò xét của Thẩm Thiên cũng không hề né tránh hay che giấu, vô hình
tạo nên vẻ sợ hãi toát ra từ sự nhát gan cùng ngây thơ khiến người ta mềm
lòng...
Đáng tiếc nhìn thấy trong mắt Thẩm Khiêm chẳng những không sinh ra một
chút cảm giác thương hại mà trái lại còn có một tia kỳ quái không nói nên lời
cùng sự cự tuyệt rõ rệt.
Rõ ràng, biểu cảm của cô ta lúc này rất giống với Thẩm Loan ngày trước.
Anh ta có thể thương hại Thẩm Loan, thậm chí từ bỏnguyên tắc của mình,
nhưng đối với một Thẩm Phi nhu nhược yếu đuối lại khiến anh ta có cảm giác
thực sự chán ghét mà không thể giải thích được.
Không ai có thể biết lí do tại sao, ngay cả bản thân Thẩm Khiêm cũng không thể
hiểu được.
Có lẽ Thẩm Loan là ngoại lệ duy nhất mà những người khác không thể sao
chép!
Thẩm Phi: "Anh à, em có thể giúp sắp xếp hồ sơ, tốc độ rất nhanh. Công việc
này không cần chạy trước chạy sau, em có thể phụ giúp chút ít. Nếu anh không
tin, anh có thể sắp xếp thời gian cho em thử việc..."
"Vậy là việc muốn vào công ty là do em đề nghịTrong mắt người đàn ông lộ rõ
sự sắc bén, như muốn thề phải cạo sạch lớp da ngụy trang của đối phương.
Thẩm Phi lộ ra vẻ mất mát: "Em... em chỉ muốn tìm việc gì đó để làm... Cũng
không cần phải ở nhà cả ngày chờ người khác hầu hạ giống như một kẻ vô
dụng. Em không có ý tranh giành quyền lực, cũng không muốn làm quản lý,
hoặc giám đốc điều hành, miễn là không nhàn rỗi cả ngày, em muốn làm một
người có ích và làm những việc có ích, như vậy em cũng vô cùng thỏa mãn rồi."
"Chỉ là không muốn nhàn rỗi như vậy... em thực sự nghĩ như vậy?"
Thẩm Phi gật đầu, đôi mắt đầy chân thành không giống như đang tỏ vẻ.
"Nếu là như vậy thì em hãy giúp Đinh bá chăm sóc hoa lá bên ngoài. Việc này
vừa tiện cho hành động của em vừa đỡ nhàm chán, em nghĩ sao?"
"Nhưng..."
Thẩm Khiêm: "Không phải vừa mới nói, chỉ cần em có thể không cần nhàn rỗi
như vậy nữa thôi sao? "
Thẩm Phi: "..."
"Nếu em nghĩ rằng việc chăm sóc hoa và cây dường như quá đơn giản làm cho
em không cảm giác được một chút thành tựu, vậy anh có thể nói rõ cho em biết,
có một số việc nhìn qua thì đơn giản nhưng khi làm thì chưa chắc đã dễ, em tự
mình kiểm nghiệm thì sẽ hiểu rõ thôi. uản gia Chu..."
Chu Khánh Phúc bước tới: "Vâng. "
"Nói với bác Đinh một tiếng, cô tư muốn chăm sóc hoa cỏ giúp ông ấy. Bắt đầu
từ ngày mai..."
"Chờ đã! A Phi sức khỏe không tốt, sao có thể để con bé làm việc nặng như
vậy?! "Thẩm Xuân Giang cau mày, trong mắt đầy vẻ không đồng ý.
"Ồ? Chăm sóc hoa cỏ là công việc nặng, thế sửa chữa sắp xếp hồ sơ là công
việc nhẹ nhàng?"
Thẩm Xuân Giang lúng túng trước câu hỏi của con trai mình.
"Tóm lại bắt buộc phải cho con bé vào công ty!"
Sắc mặt Thẩm Khiêm trầm xuống, nói không được thì bắt đầu giở trò?!
"Ba đang... ra lệnh cho con à?"
"Ra lệnh cho con thì làm sao? Tôi là ba của anh!" Thẩm Xuân Giang lên giọng,
vẻ mặt đúng lý hợp tình.
Không đợi Thẩm Khiêm kịp phản ứng, Thẩm Loan đã cười nhạo trước.
Chẳng lẽ Thẩm Xuân Giang không còn gì để nói ngoại trừ câu "Tôi là ba ruột
hoặc là người sinh ra anh"?
Ngày trước cũng ra vẻ như vậy với cô, bây giờ cũng ra vẻ như thế với Thẩm
Khiêm.
"Có cái gì đáng cười sao?" Sắc mặt Thẩm Xuân Giang lạnh lùng, ánh mắt như
dao.
"Tự nhiên thấy có vài thứ rất buồn cười." Thẩm Loan mỉm cười, nói chuyện nhẹ
nhàng không để ý.
"Đừng có giả vờ! Rõ ràng đang cười nhạo tao!"
Thẩm Loan nhướng mày, hỏi lại: "Ngài là thứ gì đó sao?"
Hai mắt Thẩm Xuân Giang phát hỏa, ngay cả Thẩm Phi cũng không khỏi kinh
ngạc.
Nhưng sau khi nghe Thẩm Loan nói tiếp: "Con nói con buồn cười một số thứ,
nhưng ngài không phải là thứ gì cả, vậy đâu phải cười nhạo ngài?"
Sắc mặt già nua của Thẩm Xuân Giang trở nên xanh mét.
Thẩm Loan tỏ vẻ vô tội: "Con nói gì sai sao? Không phải sao? Ngài thực sự
không phải là thứ gì!"
"..."
"Sao chị có thể nói chuyện với ba như thế?" Một giọng nói chất vấn nhẹ nhàng
vang lên từ bên cạnh.
Thẩm Loan quay đầu lại, nhìn ánh mắt Thẩm Phi có vẻ không đồng ý, như thể
cô đã phạm một tội lỗi không thể tha thứ, đã làm một chuyện trời đất cũng
không thể dung tha.
A...
Tất cả mọi người trên thế giới này đều có tư cách để nhìn cô như vậy, ngoại trừ
cô ta- Thẩm Phi!
"Chị nói chuyện với ba thế nào?" Thẩm Loan cười lạnh, bên môi hiện lên một
vòng cung châm biếm: "Có phải thính giác của em có vấn đề hay không, hay là
có chỗ không hiểu?"
"Chị nói ba... không phải thứ gì..." Giọng điệu sợ hãi khiếp nhược, ánh mắt rụt
rè co rúm, vẻ mặt ngây ngô tựa như ngây thơ không hiểu chuyện.
"Ồ? Có phải em muốn chị nói "Ba là một thứ gì" đúng không?"
Thẩm Phi lắc đầu: "Em không có ý đó..."
"Ồ, vậy hóa ra em cũng biết bản thân không phải thứ gì."
"..." Cảm giác muốn ói ra máu.
Thẩm Xuân Giang sắp tức giận, nhưng ông ta nghe thấy Thẩm Khiêm nhẹ
mắng---
"Đủ rồi! Ai cũng nên nói ít lại."
Thẩm Loan bĩu môi, rất ý thức không nói chuyện nữa.
Thẩm Xuân Giang vẻ mặt bối rối: Tao đã nói gì? Tao còn chưa kịp mở miệng,
mà con mẹ nó, mày nói tao bớt tranh cãi?!
Ánh mắt Thẩm Phi khẽ động, ánh mắt lướt qua Thẩm Khiêm cùng Thẩm Loan,
lộ ra vẻ bình tĩnh âm thầm đánh giá.
"Vẫn là một câu nói kia, Thẩm Phi không thích hợp gia nhập công ty."
Vẻ mặt Thẩm Xuân Giang giật giật: "Em con chỉ muốn có việc để làm thôi!
Con là anh trai của nó mà không thể thỏa mãn một yêu cầu nhỏ như vậy sao?"
Thẩm Khiêm không dao động: "Con nói tìm việc để làm. Không phải tham gia
công ty, trồng cỏ trồng hoa ở nhà cũng là có chuyện, nếu không được nữa thì
giúp người giúp việc dọn dẹp quét tước vệ sinh sạch sẽ cũng được."
"Sao con dầu, muối đều không ăn vậy? Thẩm Xuân Giang này chỉ muốn tìm tìm
cho con gái mình một công việc để làm, nó phải làm công việc có thể diện, làm
việc trong vườn, dọn dẹp, thế thì thành cái gì?! Đường đường là cô tư mà phải
làm những công việc này, để người khác nghe thì chỉ làm người ta cười đến
rụng răng!"
Sóng mắt Thẩm Khiêm không động, nét mặt cũng không lộ ra vẻ gì: "Trong
công việc không phân biệt sang hèn."
"Vào Minh Đạt, cho dù chỉ là sắp xếp hồ sơ thì đó cũng là một công việc trí óc,
còn ở nhà, đi làm culi, làm người hầu sao?!"
Thẩm Khiêm cau mày.
Thẩm Xuân Giang thấy sự buông lỏng của anh, lời nói thêm nghiêm túc: "Em
con cũng chỉ phân loại hồ sơ, cũng không tham gia vào hoạt động kinh doanh
của công ty, sẽ không cản trở con thì việc gì con phải vô lý như vậy?
"..."
"Dù sao hai đứa cũng là anh em, ngày trước đã có thể bao dung với Thẩm Loan,
vậy tại sao bây giờ con lại không thể chấp nhận được Thẩm Phi?"
"..."
"Được rồi, chuyện này nghe ba, cứ để A Phi làm trợ lý trong văn phòng chủ
tịch, ngày thường chịu trách nhiệm sửa sang và xử lý tài liệu."
"Chờ đã..." Thẩm Khiêm chưa nói lời nào, nhưng Thẩm Loan lại không có tốt
tính như vậy: "Ý ngài là làm trong văn phòng chủ tịch? Làm trợ lý?"
Thẩm Xuân Giang gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên, con là chủ tịch Minh Đạt. Ngài muốn điều phối nhân viên đến
văn phòng chủ tịch thì có phải cần hỏi ý kiến của con, cần con đồng ý không?"
"Không phải anh trai con đã đồng ý rồi sao?"
"Anh ấy đồng ý là chuyện riêng của anh ấy. Liên quan gì đến con?"
Vẻ mặt của Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống: "Ý con là gì?"
"Có hai chuyện. Thứ nhất, Thẩm Phi muốn gia nhập công ty không phải chỉ cần
một mình Thẩm Khiêm là có thể tự mình quyết định, còn phụ thuộc vào chủ
tịch là con có đồng ý hay không. Thứ hai, cho dù anh ấy đồng ý, anh ấy có
muốn sắp xếp người vào văn phòng của con, cũng không phải ngài nói một lời
là được..." Đừng quá coi trọng bản thân.
Thẩm Loan không nói nửa câu cuối cùng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Không ai trong số những người có mặt ở đây là ngu ngốc, vì vậy tất nhiên họ
cũng hiểu.
Đặc biệt là Thẩm Xuân Giang, ông ta biết quá nhiều về đức tính xấu xa của con
gái mình nên ông ta sẽ không giữ được một chút mặt mũi nào khi nói ra.
Thẩm Phi không biết là vì sợ hãi hay là vì lý do khác, lúc Thẩm Loan nói xong
liền cúi đầu xuống, không nhìn ra được biểu hiện cụ thể.
"Xem ra con phải làm ba tức chết mới bằng lòng bỏ qua!"
Thẩm Loan vẻ mặt khiếp sợ: "Ba, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện
không hay, tính mạng quý giá như thế nào? Nếu thật sự xảy ra chuyện, người
khác chỉ biết mắng Thẩm Phi không hiểu chuyện, tất cả là do ba vì em ấy bận
trước bận sau, cuối cùng tức giận chết mất."
"Ba đang nói con— "
"Con như thế nào?"
"Con muốn khiến ba tức chết!"
"...Ồ." Thẩm Loan nhẹ nói, vẻ mặt thờ ơ.
Ồ?
Ồ cái gì?
Sau đó?
Thẩm Loan dời mắt, cong môi mỉa mai cười lạnh.
Đe doạ tính mạng là hành động ngu ngốc nhất, có muốn chết thật không?
Được rồi, vậy tự tìm chết đi.
Thẩm Xuân Giang đôi mắt lóe lên sự âm trầm, ẩn chứa nỗi hận: "Thẩm Loan,
con quá ngông cuồng!"
"Ba, con càn rỡ cũng không phải ngày một ngày hai, hiện tại ngài mới biết
sao?"
"...."
Trong bầu không khí càng ngày càng căng thẳng. Người đã im lặng từ lâu là
Thẩm Phi đột nhiên nhìn Thẩm Loan và nói nhỏ: "Chị ơi, chị không muốn em
vào công ty sao?"
Thẩm Loan bắt gặp ánh mắt đầy rụt rè và đầy sợ hãi của cô ta, ngay lập tức
bùng nổ khiến vẻ mặt cô trở nên sắc bén và đáng sợ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Thẩm Phi thực sự cảm thấy một luồng sát khí xông
thẳng vào mặt mình, như thể ngay trong giây tiếp theo sẽ chặt đầu và kết thúc
cuộc đời cô ta.
Khi nhìn kỹ hơn, cô phát hiện ra rằng trong mắt người kia không có gì khác
ngoài sự lạnh lùng.
Dường như khoảnh khắc đó chỉ là ảo giác của cô.
Thẩm Loan: "Không phải là chị có muốn hay không, mà là em có thể hay
không."
Thẩm Phi nghiêng đầu, ánh mắt mang vẻ khó hiểu: "Em... không hiểu."
Tầm mắt rơi vào nửa người dưới của cô ta, ngoài hai chân cũng chỉ có chiếc xe
lăn lạnh lẽo, Thẩm Loan không hề giấu diếm ý định của mình mà nhìn chân cô
ta đánh giá, thậm chí trong mắt còn có vài phần hà khắc.
Lời nói cũng sắc bén và trực tiếp: "Chị cảm thấy trạng thái hiện tại của em
không phù hợp với địa điểm nào khác ngoài ở nhà và bệnh viện."
Thẩm Xuân Giang:"Đó là lý do ba để con bé vào văn phòng chủ tịch. Thứ nhất
là ít người, yên tĩnh, thứ hai, cũng dễ dàng trông nom con bé, con thậm chí đã
có chức chủ tịch rồi, bây giờ ba không tranh giành hay giành giật nữa, con còn
không thể đồng ý một yêu cầu nhỏ bé như vậy của ba sao? "
Nói tới đây, Thẩm Xuân Giang ho dữ dội.
Cao Duy Thu vội vàng giúp ông dễ thở: "Chậm lại, từ từ, đừng gấp..."
Thẩm Loan nhìn khuôn mặt đỏ đến phát tím vì khó thở của ông ta, không biết
đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau: "Được rồi, con đồng ý."
Vừa nói ra lời này, không chỉ có Thẩm Xuân Giang sững sờ tới mức quên cả ho
khan, ngay cả Thẩm Khiêm cũng ngạc nhiên, thỏa hiệp chắc chắn không phải là
phong cách của Thẩm Loan.
Nhưng tại sao cô lại đồng ý?
"Thẩm Phi có thể gia nhập công ty, hoặc sắp xếp để em ấy làm trợ lý trong văn
phòng chủ tịch, nhưng—" Thẩm Loan chuyển giọng: "Con có một yêu cầu."
"Yêu cầu là gì?"
"Vì em ấy muốn trở thành trợ lý của chủ tịch, có tiền lương của một nhân viên
nghiêm túc thì nhất định phải phục chúng, em ấy không thể thua kém người
khác, nếu không thì phải ở nhà ngoan ngoãn sống một cuộc sống của một thiên
kim tiểu thư!" Hàm ý là cô ta có thể làm trợ lý cho chủ tịch. Chỉ cần làm được
những gì mà trợ lý chủ tịch nên làm.
Chân mày Thẩm Xuân Giang nhíu chặt: "A Phi hành động không tiện, nếu gặp
phải trường hợp xã giao thì vẫn để con bé làm sao? Việc này chính là đang làm
khó người khác!"
"Con có thể để em ấy không làm công việc này, nhưng bộ não phải xứng đáng
với vị trí trợ lý chủ tịch, Vị trí này cần phải có hiệu suất và hiệu quả công việc,
nếu không, con sẽ đích thân sa thải em ấy."
"Nhưng..."
"Ba! Con có thể! "Thẩm Phi nói, cắt ngang Thẩm Xuân Giang: "Ba hãy tin
tưởng con, được không? "
Thẩm Loan nói nhiều như vậy, kèm theo một đống yêu cầu, chẳng qua là muốn
cho cô ta biết khó mà lui, nhưng Thẩm Phi lại không rút lui, cô ta chỉ muốn
chứng minh cho Thẩm Loan biết, cho dù đi đứng không tiện cũng có thể đạp cô
dưới gót chân.
Nếu Thẩm Phi đã đồng ý, thì Thẩm Xuân Giang tự nhiên sẽ không có phản đối.
Vốn dĩ là cô ta yêu cầu được gia nhập công ty, Thẩm Xuân Giang chỉ thỏa mãn
nhu cầu của cô ta.
"Anh trai, anh nghĩ thế nào?" Thẩm Loan đột nhiên quay sang hỏi Thẩm Khiêm.
"...Em quyết định là được."
Các ý kiến đã đạt được thỏa thuận, nhiệm vụ của Thẩm Xuân Giang đã hoàn
thành, ông ta thỏa mãn rời đi với Cao Duy Thu.
Ông ta phải quay lại bệnh viện để tiêm thuốc.
Thẩm Loan cũng đứng dậy: "Không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Thẩm Khiêm đứng dậy, đi trước một bước.
Thẩm Loan đi theo, khi đi ngang qua Thẩm Phi, cô bỗng dừng lại, giơ tay vỗ vỗ
vai người phụ nữ, cười nhưng trong không cười: "Minh Đạt không phải nơi cho
người thường muốn vào là được vào. Em may mắn có cơ hội này nên phải nắm
thật chặt đấy. Phải giữ gìn và trân trọng nó."
Câu cuối cùng mang ý nghĩa sâu xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT