Thẩm Khiêm không trả lời ngay lập tức, mà bình tĩnh nhìn Dương Lam.
Ánh mắt người sau bình tĩnh, lắc đầu với anh ta.
Vẻ mặt của Thẩm Khiêm không thay đổi, nhưng trái tim anh ta như có một cơn
sóng lớn cuộn trào.
Lắc đầu có nghĩa là... khuyên anh ta không cần tranh? Cứ như vậy chấp nhận
số phận?
Đây chắc chắn không phải là quyết định của người mẹ coi chồng như trời trong
ấn tượng của anh ta.
Nhưng đôi mắt của bà ta rất kiên định, kiên trì, xa xăm, không có giận dữ, chỉ
có một sự yên lặng chết chóc và bình thản.
Thẩm Xuân Giang đợi một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời, trên mặt
ông ta thoáng qua một chút nóng nảy, ông ta hỏi lại.
Thẩm Khiêm:
"... Nếu mẹ đồng ý, con sẽ không phản đối."
Lông mày của Thẩm Xuân Giang nhíu chặt, hiển nhiên không hài lòng với câu
trả lời này.
Nhưng ông ta cũng không nổi giận.
Ông ta chuyển sự chú ý sang Dương Lam.
Thẩm Loan thấy rằng từ khi cô tiến vào đến giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Xuân
Giang nhìn thẳng vào Dương Lam, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh kiêu ngạo, đôi mắt
lấp lánh hình như lộ ra một tia chột dạ.
Hóa ra ông ta cũng biết mình có lỗi với Dương Lam.
Nhưng tại sao ông ta lại nhắc đến chuyện ly hôn vào thời điểm này?
Thẩm Loan bình tĩnh nhìn người phụ nữ yếu ớt đang nhíu mày bên cạnh người
đàn ông.
Một Cao Duy Thu có thể khiến Thẩm Xuân Giang không cần mặt mũi mà ly
hôn?
Nếu là thật, thì người phụ nữ này... thật sự là không đơn giản!
"Bà thấy thế nào?"
Thẩm Xuân Giang khó khăn nói, cơ mặt yếu ớt giật giật.
Thẩm Khiêm và Thẩm Như đồng thời nhìn vào Dương Lam.
Ngay cả Cao Duy Thu cũng không thể không ngước nhìn người vợ cả này.
Dưới sự dò xét không rõ ràng cùng những ánh mắt đánh giá của mọi người,
Dương Lam nhìn lại từng người một mà không né tránh.
Một lúc lâu sau.
"...Vậy thì ly hôn đi."
Không có ồn ào, không có cãi vã, giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ tuôn ra
từ đôi môi, trên môi thậm chí còn có nụ cười, ánh mắt không buồn không vui
cũng trong như nước.
Thẩm Xuân Giang cực kỳ sửng sốt.
Trước đó, không phải ông ta không để ý đến sự hờ hững và lạnh nhạt của
Dương Lam đối với ông ta, người vợ trước giờ luôn hỏi han ân cần với ông ta,
vậy mà giờ đây chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Ông ta và Dương Lam đã kết hôn mấy chục năm, làm sao có thể không biết bà
ta đang suy nghĩ gì? Bà ta đang muốn làm gì?
Đơn giản chính là ra vẻ lạt mềm buộc chặt để khơi gợi sự hứng thú của ông ta,
để trái tim ông ta trở về.
Điều này khiến Thẩm Xuân Giang khịt mũi coi thường.
Hơn nữa, lúc ông ta bệnh tật quấn thân thì Cao Duy Thu vẫn luôn kiên trì chăm
sóc ông ta, đó như một tia sáng rọi vào cuộc đời tối tăm của ông ta, điểm ấy
khiến ông ta tràn đầy ấm áp cùng thỏa mãn, khiến tim ông ta đập thình thịch,
dường như nghiện cảm giác đó.
Ông ta cảm thấy mình đã rơi vào lưới tình.
Giống như trở lại thời trai trẻ, không phút giây nào mà ông ta không háo hức
mong chờ được gặp người yêu của mình, ông ta muốn trói chặt cô ta lại bên
mình, không bao giờ buông tay.
Trong đợt hóa trị cuối cùng, khi Thẩm Xuân Giang nghĩ rằng mình không thể
tiếp tục sống, Cao Duy Thu đã đứng trước cửa sổ với khuôn mặt đầy nước mắt,
bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, lặp đi lặp lại câu nói-
"Xuân Giang, đừng bỏ cuộc! Đừng bỏ cuộc! Kiên trì một chút nữa thôi!"
Ngay lúc đó, một sức mạnh vô hình tràn ngập trong cơ thể ông ta, khiến ông ta
lấy lại dũng khí để sinh tồn.
Cuối cùng, không có nguy hiểm gì.
Khi bị đẩy ra khỏi khu cách ly, vừa ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt đầy nước
mắt và quan tâm của người phụ nữ, có lẽ đó là khoảnh khắc khiến Thẩm Xuân
Giang quyết tâm cho Cao Xuân Thu một chỗ đứng.
Vì vậy, ông ta quyết định ly hôn.
Cho tới bây giờ, Thẩm Xuân Giang cũng không cảm thấy mình làm gì sai, bởi
vì ông ta chắc chắn rằng mình không còn tình cảm với Dương Lam.
Sau khi đứa trẻ bị sảy mất, mỗi khi ông ta đối mặt với bà ta thìchỉ có một cảm
giác- cảm giác tội lỗi!
Nhưng Dương Lam nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
Thẩm xuân Giang đã chuẩn bị tinh thần cho trận chiến khốc liệt, nhưng ông ta
không ngờ Dương Lam lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Dường như...
Bà ta không còn lưu luyến ông ta, cũng không tiếc hận cuộc hôn nhân của họ.
Rõ ràng đó là kết quả mà Thẩm Xuân Giang nằm mơ cũng muốn nhìn thấy,
nhưng khi nó thực sự xảy ra, trong lòng ông ta lại có một nỗi thất vọng và u uất
không thể giải thích được, thậm chí còn xen lẫn một chút tức giận.
Dương Lam bà ta dựa vào cái gì?
"Lặp lại những gì bà vừa nói đi!"
Hàm răng cắn chặt, Thẩm Xuân Giang lạnh lùng nhìn bà ta.
Một tia mỉa mai lóe lên trong mắt Dương Lam, bà ta cười khẽ nói:
"Tôi nói..."
Ánh mắt chạm nhau, bà ta không lảng tránh, ba phần cứng rắn và bảy phần lạnh
lùng:
"Vậy như ông mong muốn - ly hôn đi!"
Hai mắt Thẩm Xuân Giang lóe lên sự kinh ngạc.
Không có cảm giác nhẹ nhõm mà ngược lại lòng như chìm xuống.
Lưng ông ta đột ngột sụp xuống, vẻ mặt ông ta thoáng qua sững sờ.
Cho đến khi Cao Duy Thu nắm lấy cánh tay ông ta, lắc nhẹ và thì thầm bên tai
ông ta một cách chậm rãi:
"Xuân Giang? Anh sao vậy?"
Lúc này người đàn ông mới phản ứng lại, hai mắt phát sáng, không còn thẫn thờ
nữa.
"Được! Hôm nay nói trước mặt các con, bà nói phải giữ lời!"
Ông ta đột nhiên đứng dậy, tức giận quát Dương Lam.
Người phụ nữ cười nhạt, ánh mắt cười như không cười như sớm đã nhìn thấu
những tâm tư nhỏ, sự so đo không thể che giấu của ông ta.
"Lạ thật đấy! Người mở miệng đòi ly hôn là ông, tôi không tranh không cãi, cho
ông vừa lòng đẹp ý, hiện tại lại tức giận cái gì?"
Tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe, không nhanh không chậm.
Thẩm Xuân Giang sững lại.
Cao Duy Thu nhấp môi, ánh mắt ẩn ẩn phòng bị.
Lại thấy Dương Lam lại còn bật cười, sóng mắt lưu chuyển:
"Như thế nào, muốn ly hôn, mới phát hiện lưu luyến không rời, yêu tôi đến sâu
đậm?"
"Có cái rắm -"
Thẩm Xuân Giang thẹn quá thành giận, trực tiếp chửi tục.
"Nhìn ông kích động như vậy, hay là... Bị tôi nói trúng tim đen rồi?"
"Ly hôn! Giờ ly hôn luôn! Lão Chu, ông lại đây, đưa đồ cho bà ta!"
Đứng yên bên góc, người có cảm giác tồn tại gần bằng không là quản gia Chu
Khánh Phúc nghe tiếng tiến lên, lấy một phần tài liệu trong tay đưa tới trước
mặt Dương Lam.
Người sau giơ tay.
Giao tiếp trong nháy mắt, Chu Khánh Phúc nhẹ nhàng rũ mắt, Dương Lam lơ
đãng liếc mắt, ánh mắt vừa chạm vào đã tách ra, không để lại một chút dấu vết.
Ngay cả Thẩm Loan cũng không chú ý tới ánh mắt giữa hai người, đừng nói
những người khác.
Không có gì bất ngờ xảy ra, thứ đầu tiên đưa cho bà ta là một phần 《 giấy thỏa
thuận ly hôn 》đã được chuẩn bị tốt.
Dương Lam cúi đầu lật xem, cẩn thận đọc.
hất thời, phòng khách to như vậy chỉ có thể nghe được tiếng lật giấy.
Cũng may điều khoản không nhiều lắm, cũng không dài.
Làmợ chồng ba mươi năm, huống chi Dương Lam còn mới vừa sinh non, cả
thân thể cùng tâm lý đều bị tổn thương lớn, cho nên ở phần phân chia tài sản,
Thẩm Xuân Giang cũng không keo kiệt.
Chẳng qua là thứ phân cho Dương Lam đa số là tiền mặt cùng bất động sản,
không có cổ phần công ty.
Điểm này không thể trách được, rốt cuộc, Minh Đại cũng là công ty của nhà họ
Thẩm, không thể cho họ khác xâm lấn sang.
Nói sao thì nói, dù Dương Lam có được cổ phần, cũng không có tác dụng gì,
còn không bằng cầm tiền mặt và bất động sản, không buồn không lo sống nốt
nửa đời còn lại, ăn ngon mặc đẹp là chuyện hiển nhiên.
Đối vớiđiều này, tất nhiên Dương Lam cũng rất vừa lòng.
"Bút."
Bà ta đưa tay về phía Chu Khánh Phúc.
Người sau hai tay dâng lên, thái độ cung kính.
Dương Lam nhanh nhẹn dứt khoát ký tên của mình xuống, sao y bản chính, sau
đó ném đến trước mặt Thẩm Xuân Giang
"Tới lượt ông."
"Được! Được!"
Ông ta tức giận gật đầu, cầm lấy bản thỏa thuận, quẹt xuống hai nét bút ký tên.
Dương Lam lấy bản thỏa thuận thuộc về mình, từ trên cao nhìn xuống:
"Trong tuần này tôi sẽ dọn ra ngoài, nhân lúc còn sớm đi Cục Dân Chính lãnh
chứng, tôi lúc nào cũng rảnh."
Thẩm Xuân Giang:
"..."
"Từ nay về sau, ông đi đường dương quang của ông, tôi đi cầu độc mộc của tôi,
không liên quan gì với nhau nữa."
Người phụ nữ nói xong, đi nhanh lên lầu.
Sai lầm nửa cuộc đời của bà ấy cuối cùng cũng trả giá xong, Dương Lam ngạc
nhiên phát hiện chính mình thế nhưng không hề có chút đau lòng và tiếc nuối
nào, một cảm giác nhẹ nhàng chưa từng có vây quanh bà ta.
Mọi thứ đều kết thúc rồi.
Tình yêu của bà ta, hôn nhân của bà ta, còn có đứa con bạc mệnh được định sẵn
là vô duyên với bà ta...
Sau khi Dương Lam rời đi, những người còn lại trong phòng khách không ai lên
tiếng.
Không khí trầm mặc lan tràn.
Cao Duy Thu nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang cầm chặt bút của Thẩm Xuân
Giang, người đàn ông đột nhiên buông lỏng, cô ta liền thuận thế cùng ông ta
đan mười ngón tay vào nhau.
Cô ta nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, nhẹ giọng trấn an:
"Không có việc gì, đều đã qua, bà ấy... sẽ sống rất tốt, chúng ta cũng vậy."
"Ừm."
Thẩm Xuân Giang dùng sức nắm lấy tay của người phụ nữ, giống như chỉ có
như vậy mới có thể được tiếp thêm năng lượng, kiên trì đến cùng.
"Đều tại em..."
Cao Duy Thu rũ mắt, sườn mặt toát ra nhàn nhạt buồn đau.
Kỳ thật trong lòng vui sướng không thôi, cả đời cũng chưa từng nghĩ đến bản
thân được gả vào một gia đình giàu có, lắc mình biến hoá trở thành người được
người khác hâm mộ.
Trước kia, cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tất cả những điều này là do người đàn ông bên cạnh cho cô!
Cao Duy Thu âm thầm nói với bản thân, nhất định phải nắm chặt cơ hội không
dễ có được này, trở thành người đứng trên cao!
Xem xong vở kịch ly hôn, Thẩm Loan không còn hứng thú ở lại nữa, đứng dậy,
sửa sửa cổ tay áo:
"Nếu ba không có chuyện gì nữa, con đi trước. Công ty rất bận, con không
giống ngài rảnh như vậy, còn có rất nhiều việc phải làm."
Nói xong, làm bộ rời đi.
"Đứng lại!"
Thẩm Xuân Giang lạnh lùng nói.
Thẩm Loan dừng bước quay đầu lại, mắt lộ ra dò hỏi.
Thẩm Xuân Giang trầm khuôn mặt:
"Con vội như vậy? Đến nỗi lễ phép cùng giáo dưỡng cơ bản cũng không quan
tâm? Trở về ngồi xuống, ba còn có một việc tuyên bố."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT