“Lần này coi như xong, sau này đừng làm chuyện ngớ ngẩn nữa.”

Thẩm Loan buồn bực, sao chuyện này có thể gọi là ngớ ngẩn?

Thẩm Khiêm vừa thấy đã biết cô suy nghĩ chuyện gì, không khỏi có vài phần bất đắc dĩ: “Tiền có thể quan trọng hơn tính mạng sao?”

Cô gật đầu, nghiêm trang giải thích: “Không có tiền, sẽ không có đồ ăn uống mặc, có thể sẽ chết đói chết khát chết lạnh. Đối với nhu cầu thỏa mãn cơ bản của con người mà nói, tính mạng đúng là quan trọng hơn tiền bạc, bởi vì không có tiền, bọn họ không đến mức lập tức chết ngay. Thế nhưng đối những người nghèo rớt mùng tơi, có bữa nay là không có bữa mai mà nói, không có tiền chẳng khác nào mất mạng.”

Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng: “Cho nên, nhà họ Thẩm để em có bữa nay không có bữa mai?”

Thẩm Loan rụt cổ lại, dường như bị doạ vì anh ta đột nhiên làm khó dễ, hoảng loạn xua tay: “Em không có ý đó…”

“Vậy em dựa vào cái gì mà nói ra câu ‘ không có tiền đồng nghĩa với mất mạng ’ này?”

“Bởi vì thói quen.”

Thẩm Khiêm theo bản năng nhíu mày.

“Anh, anh cần phải thừa nhận, tuy rằng chúng ta đều họ Thẩm, nhưng thật ra không giống nhau.” Cô gái nhỏ theo thói quen định nhấp môi, ánh mắt nhìn trên khoảng không, không dám nhìn xuống mặt người đàn ông.

“Chỗ nào không giống nhau?”

“Anh từ lúc sinh ra đã là cậu cả nhà họ Thẩm, mà em là đứa con gái thay đổi giữa chừng, cho dù là hoàn cảnh giáo dục, trình độ cá nhân, hay quan niệm suy nghĩ đều chắc chắn bất đồng. À, giống mười vạn đồng tiền trong túi, đối với anh mà nói có lẽ chỉ là hạt cát trên sa mạc, nhưng với em mà nói lại là một số tiền khổng lồ.” Thiếu nữ dừng một chút, lộ ra một nụ ngại ngùng lại bối rối, nhưng cặp mắt kia vẫn trong suốt như cũ, giống như bầu trời sau cơn mưa, sạch sẽ đến mức làm người ta tự biết xấu hổ.

“Em…” Cô tiếp tục nói: “Chỉ cảm thấy đáng tiếc.”

Dù sao không phải một trăm, một ngàn, mà là mười vạn, ăn mặc tiết kiệm cũng đủ cho cô dùng trong ba năm.

Đôi mắt Thẩm Khiêm lộ ra tìm tòi nghiên cứu, bên trong dường như còn mang theo cảm xúc khác.

Thẩm Loan đón nhận sự đánh giá của anh ta, không né không tránh.

Bốn mắt nhìn nhau, một mắt thâm trầm không thấy đáy, một mắt trong sáng như kính bạc.

Cuối cùng, vẫn là người đàn ông bại trận trước, một tiếng thở dài bất đắc dĩ bên môi: “Sau này từ từ rồi sẽ quen.”

Thói quen mười vạn chỉ là số tiền nhỏ, thói quen sinh hoạt của cô ba nhà họ Thẩm, thói quen làm người trên đời.

Mặt Thẩm Loan giãn ra, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Bình truyền dịch đã thấy đáy, Thẩm Khiêm rung chuông gọi y tá tới, tháo ống quản, lại rút kim tiêm ra, lộ ra một vết máu ứ đọng trên mu bàn tay trắng nõn.

“Tại sao lại như vậy?”

Y tá nhìn thoáng qua, dường như thấy nhiều nhưng cũng không thể tránh được, tập mãi thành thói quen, bình tĩnh giải thích nói: “Mạch máu quá nhỏ, lúc trước còn đâm nhiều lần, không có vấn đề gì lớn, rất nhanh sẽ tan thôi.”

Thẩm Loan quơ quơ tay phải, nhìn anh ta rồi mỉm cười một cái: “Anh, không đau một chút nào. Thật!”

Lông mày người đàn ông không những không chiều hướng giãn ra, trái lại càng níu chặt hơn.

Anh ta chỉ cảm thấy vết máu đọng kia cực kỳ chướng mắt.

Y tá thấy thế, cười trêu ghẹo: “Anh trai rất đau lòng cho em gái nha, thật tốt.” Nói xong, ôm bình truyền dịch trống không, thu dọn các ống da, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Khiêm lơ đãng ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt lấp lánh trong veo của cô gái nhỏ.

“Em…”

“Anh” Thẩm Loan cắt ngang lời anh ta, ánh mắt mang theo tràn ngập vui sướng không hòa tan được: “Thật tốt.”

Cái gì thật tốt?

Là người, hay là mặt khác?

Thẩm Khiêm không hỏi, Thẩm Loan cũng chưa nói.

“Muốn uống nước không?” Khuôn mặt người đàn ông không thay đổi, ở góc mà cô không nhìn thấy, đáy mắt lập loè.

“Vâng.”

Thẩm Khiêm đã không nhớ nổi lần cuối cùng anh ta cho người khác uống nước là lúc nào, động tác hiện ra vài phần hờ hững, nhưng vẫn nhẹ nhàng nâng Thẩm Loan dậy.

“Nóng, chậm một chút.”

Thẩm Loan gật đầu.

Mấy ngụm vài bụng, Thẩm Khiêm: “Còn muốn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play