Nhà cũ của nhà họ Thẩm vào ban đêm đèn đuốc sáng trưng.

Ông cụ đã sớm lên lầu nghỉ ngơi, Dương Lam và Thẩm Yên ngồi ở trên sô pha xem TV.

Thẩm Xuân Giang mở ra một phần tài liệu trong ngực, nhưng không ngừng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rõ ràng đang thất thần.

Thẩm Khiêm vừa vào cửa đã bị gọi lại.

“Ba?”

“Buổi sáng Loan Loan ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về, hay con lái xe đi ra ngoài tìm…”

“Tìm cái gì?” Dương Lam cắt ngang lời ông ta: “Đã sắp hai mươi tuổi rồi, còn sợ nó đi lạc sao?”

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống, ánh mắt tất nhiên không tốt.

Ông ta không thích bị người khác cắt ngang, càng không thích bị người khác phản bác lại.

Dương Lam cười lạnh, nhưng cũng biết điều mà câm miệng.

“Ba đã gọi điện thoại chưa?” Thẩm Khiêm thuận miệng hỏi.

“Ba cũng không biết số điện thoại của nó.” Thẩm Yên mỉm cười, đáy mắt không thèm che dấu vui sướng khi người gặp họa.

Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn ba mình.

Thẩm Xuân Giang có chút xấu hổ mà tránh tầm mắt anh ta.

Ông ta cũng không biết.

Cuối cùng, Thẩm Khiêm vẫn ra ngoài, lái xe đến trung tâm thành phố.

Lúc này, điện thoại vang lên, là dãy số xa lạ, anh ta chấp nhận.

“Anh…”

Trung tâm bệnh viện thành phố, lầu hai, ngoại khoa.

Thẩm Khiêm tìm được phòng bệnh 206, giơ tay nắm then cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Trên giường bệnh, khuôn mặt thiếu nữ tái nhợt một mỉm cười nhìn anh ta.

Bên trái thái dương dán băng gạc, dường như còn chảy ra chút máu tươi, xương gò má và sườn cổ đều bị trầy da mức độ khác nhau.

Lông mày người đàn ông đột nhiên nhíu lại: “Sao lại thế này?”

“Tai nạn xe hơi nhỏ.”

“Nhỏ?”

Cô lúng ta lúng túng nói: “Không bị thương gân động cốt, chỉ bị trầy chút ngoài da…”

Ý là, cái này cũng không được gọi là nhỏ?

Thẩm Khiêm không mặn không nhạt nhìn cô một cái, Thẩm Loan theo thói quen định cúi đầu, mím môi, giống như đứa trẻ làm sai chuyện...



Ghế chân cọ xát với mặt đất tạo ra tiếng vang, giây tiếp theo, người đàn ông đã kéo ghế giường ra rồi ngồi bên trên, hai tròng mắt khúc xạ ra vài phần ánh sáng sắc bén.

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Thẩm Loan giương mắt, đôi mắt trong trẻo trên khuôn mặt tái nhợt, mang theo ánh sáng lấp lánh như pha lê.

Trắng và đen, tương phản sắc nét rõ ràng.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, xẹt qua một tia nguy hiểm, rồi lướt qua.

Thẩm Loan đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, chuyện ngăn cản Chu Trì tìm đường chết nói thành băng đảng đua xe cướp túi của cô, bên trong có mười vạn mà buổi sáng hôm nay cô cầm thẻ đến ngân hàng rút, vừa lúc có chiếc taxi, cô nói tài xế đuổi theo, nhưng động tác của tài xế quá chậm, dưới sự tức giận cô đã đá người xuống xe, dứt khoát tự mình lái, cuối cùng xảy ra tai nạn xe cộ…

Cho dù là tài xế xe taxi bên kia, hay xe vận tải lớn, theo tình hình của Thẩm Loan lúc này, bằng sức bản thân muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, căn bản không thể nào.

Nếu không có cách tự mình làm, rất đơn giản, vậy tìm “Cứu viện”.

Mà Thẩm Khiêm chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!

Cô không làm được, nhưng với anh ta mà nói thì không cần tốn nhiều sức.

Nhưng mà, trước đó cần phải thuyết phục anh ta đồng ý mới được.

“…Chuyện là như vậy.” Thẩm Loan nói xong, tiện thể cúi đầu, mái tóc đen dài chia thành hai bên, rũ xuống đầu vai, lộ ra một đoạn cổ trắng tuyết, tinh tế, gầy yếu, dường như chỉ cần nhẹ nhàng nắm một cái là có thể bẻ gãy.

Thẩm Khiêm thu lại cổ tay áo, dùng để che laij ngón tay đang xoắn xuýt của mình, nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc.

“Mười vạn đã làm em mạo hiểm tính mạng?” Anh ta trầm giọng.

Thẩm Loan dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá anh ta: “Không đáng sao?” Cô sửng sốt, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm, rồi lan thành một vòng tự ti rất nhạt: “Em… Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”

Lúc nói chuyện, đầu ngón tay cũng văn chặt lấy nhau.

Xấu hổ, ngại ngùng, bối rối, thấp thỏm, đủ loại cảm xúc chồng chất giống như muốn đè chết cô.

Thật lâu sau, một tiếng than nhẹ phát ra từ bên môi người đàn ông…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play