Chu Bắc Sơn dạo một vòng thị trấn, mang những thứ cần bán thì bán hết, những thứ cần mua thì mua đủ, rồi chuẩn bị đạp xe về nhà. Trên chiếc xe đạp theo anh đã có bảy năm này, Chu Bắc Sơn lướt qua đội dân binh đang đi tuần trên đường phố.
Anh rõ ràng thấy bọn họ gặp bất kỳ ai đều sẽ vây lên kiểm tra giấy tờ, nhưng khi gặp Chu Bắc Sơn, cả đám như nhìn thấy người tàng hình, lơ mắt quay chân bỏ đi khiến anh khó hiểu.
Chu Bắc Sơn không biết, anh đã rất nổi tiếng trong đội dân binh rồi. Nhớ lúc trước Cơ Quốc Đống được điều vào vị trí lãnh đạo của đội, Cơ Quốc Đống cha con đã từng tập hợp toàn đội dân binh để lên kế hoạch, một khi nhận được công văn nhận chức sẽ lập tức tìm lý do bắt nhốt Tô Mãn, vì việc này mà bọn hắn còn điều tra hai vợ chồng Tô Chu mấy ngày liền.
Chuyện tưởng diễn ra êm xuôi thì Cơ Quốc Đống và Cơ Chiêu đồng thời bị bắt, người thực hiện lại là Chu Bắc Sơn. Ở đây nếu nói không có gì mờ ám, cả đội dân binh có thể lấy đầu làm ghế ngồi. Vậy nên Chu Bắc Sơn và Tô Mãn được liệt vào danh sách những nhân vật không thể chọc. Không thấy vị kia có hậu trường mạnh mẽ cũng phải ngã ngựa hay sao?
Chu Bắc Sơn không nghe thấy được lời nói trong lòng của bọn họ, mà nghe được anh cũng không để trong lòng, bọn người này có tính giác ngộ cao như vậy là rất tốt, cần cố gắng phát huy.
Bây giờ anh đang đạp xe như bay trở về. Vừa đạp vừa nghĩ nếu là ban đêm thì tốt rồi, như vậy vừa đạp xe vừa thuấn di, chẳng mấy chốc là đến được thôn. Bây giờ là ban ngày, nếu làm như vậy mà bị người thấy, có người thoắt ẩn thoắt hiện, không biết sẽ bị truyền thành cái gì.
Khi chỉ cần một khúc cua là đến thôn, Chu Bắc Sơn tìm một chỗ ẩn nấp tấp xe vào. Dùng dị năng rà quét chung quanh, khi phát hiện không có người có thể nhìn thấy mới đêm hai con heo từ trong không gian ra đặt lên phía sau xe, phía trước xe thì đặt các loại hàng hóa của thôn dân, lấy dây buộc thật kỹ rồi từ từ lái vào.
Hai bên đồng ruộng lúc này lúa đã chín vàng, chuẩn bị sẵn sàng cho thu hoạch mùa thu. Trong đất có rất nhiều người ngồi cạnh gốc đa để hóng mát, Tô Mãn cũng ở đấy.
Khi Chu Bắc Sơn vừa xuất hiện, tất cả mọi người ồ lên. Bọn họ thấy được hai con heo béo ú nha. Cả đám ngao ngao không thèm nghỉ ngơi nữa, tràn đầy động lực lao xuống ruộng, muốn đem phần công việc của mình nhanh chóng hoàn thành.
Thịt nha, thật nhiều thịt, phải nhanh lên để cướp được miếng to, lâu thật lâu không được ăn thịt rồi. Thật nhiều người lén nuốt nước miếng.
Chu Bắc Sơn thả hàng hóa tại nhà của đại đội trưởng như cũ, anh lấy ra một tờ giấy ghi đầy các giá hàng, trong này những ai đưa tiền thiếu sẽ bù vào, còn những ai đưa dư sẽ được trả lại. Mặc dù anh muốn giúp đỡ người trong thôn, nhưng anh chưa bao giờ muốn lấy tiền trong nhà bù vào cho họ, bởi vì như vậy sẽ tập cho bọn họ tính không làm mà muốn hưởng, dù người tốt sau vài lần cũng trở thành người xấu ngay. Anh không muốn như thế. Bất kể thời đại nào, chuyện tiền bạc cần minh bạch rõ ràng mới có thể đem mối quan hệ phát triển lâu dài bền vững.
Về đến nhà thì cửa đóng, mở cửa không mở được, cửa khóa từ bên trong. Khi nãy anh thấy vợ đang ngoài ruộng nên ở nhà chỉ có bọn nhỏ. Chu Bắc Sơn vội dựng xe đạp, một cái lấy đà đã bay lên đầu tường, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Bọn nhỏ đang chụm đầu ở trong phòng khách. Khi thấy có người có thể tiến vào.
Cả đám lộ rõ nét sợ hãi. Ái Quốc Vệ Quốc nhanh chóng lấy tay giấu ra sau lưng, khẩn trương ngước khuôn mặt nhìn người đến.
Khi thấy rõ là cha thì cả năm đều thở ra một hơi dài. Thật là sợ hết hồn mà. Chu Bắc Sơn tò mò:
- Mấy đứa đang làm gì thế?
Gia Quốc lanh lợi đi đóng lại cửa chính. Kiến Quốc Bảo Quốc thì kéo tay anh trai, đem bàn tay xòe ra cho cha xem:
- Cha xem này.
Chỉ thấy trong tay Ái Quốc Vệ Quốc là hai cây lúc non, dài khoảng ba phân. Lá cây xanh non mơn mởn biểu thị dinh dưỡng rất tốt. Đây là...
Thấy cha sững sờ, tưởng cha còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Gia Quốc liền lấy ra hai hạt thóc bỏ vào trong tay cả Ái Quốc Vệ Quốc. Hạt thóc vừa vào tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một tia ánh sáng màu xanh nhợt nhạt vòng lấy nó, từ từ, vỏ trấu được tách ra từ bên trong, một cái mầm non chậm rãi thò đầu ra ngoài, dần dần dài cao, khi đến khoảng trên dưới ba phân thì ngừng.
Đây là mộc hệ dị năng a!
Chu Bắc Sơn có chút hoài nghi nhân sinh, Ái Quân Ái Quốc không phải con ruột bọn họ, sao lại có thể có mộc hệ dị năng chứ, hay là vì từ nhỏ đã được Tô Mãn dùng mộc hệ dị năng tẩm bổ nên cơ thể sinh ra biến dị?
Thấy cha vẫn không nói lời nào, Ái Quốc Vệ Quốc bắt đầu bất an, hai đứa bé nơm nớp lo sợ:
- Cha..
Lúc này Chu Bắc Sơn mới hoàn hồn, xoa đầu trấn an hai đứa:
- Đây là chuyện tốt, đợi chút mẹ về cha mẹ sẽ nói cho các con nghe, bây giờ đi chơi đi, tuyệt đối không được đem chuyện này nói cho người khác, biết không?
- Dạ biết!
Năm đứa đồng thanh. Chu Bắc Sơn bảo đi chơi nhưng bọn họ đều rất tò mò, vậy nên tập thể ngồi trước cửa chờ Tô Mãn về, Chu Bắc Sơn thấy vậy thì cũng ngồi chung với chúng.
Thế là, Tô Mãn về đến nhà liền thấy một dãy một hai ba bốn năm sáu người ngồi trên ngạch cửa giương cổ ngóng trông.
Gia Quốc thấy mẹ liền chạy ra trước, ôm lấy cánh tay mẹ mà kéo vào nhà. Những đứa trẻ khác chậm hơn một nhịp nhưng cũng kịp chạy theo.
Khi cả nhà đã đông đủ, Chu Bắc Sơn mở ra cuộc họp gia đình. Tô Mãn cũng sững sờ. Mặc kệ nguyên nhân gì thì đây cũng là chuyện tốt. Thế là Tô Chu hai người thống nhất ý kiến.
Từ đây về sau, Chu Ái Quốc đồng chí và Chu Vệ Quốc đồng chí ngoài thời gian đi học ra, môi ngày cần hoàn thành nhiệm vụ cha mẹ giao cho mới có thể đi chơi. Tô Chu hai người muốn thông qua cách này để bọn nhỏ rèn luyện cách sử dụng dị năng, đồng thời nhanh chóng thăng cấp.
Ba vị đồng chí nhỏ còn lại của gia đình thấy hai anh đã có thể giúp đỡ cha mẹ thì hâm mộ vô cùng, liên tiếp nhiều ngày đều ngồi xem anh trai làm nhiệm vụ chứ cũng không bỏ chạy đi chơi.
Ngày hôm sau sáng sớm đại đội trưởng bỗng nhiên tìm đến. Bác mặt ủ mày chê gọi lại Tô Chu hai người.
Thì ra chương trình "tiếp sức nông thôn" bắt đầu rồi. Khi nãy trên thị trấn gọi điện thoại bảo Bác đi đón người. Đại đội trưởng rất là không muốn.
Cũng dễ hiểu thôi, bây giờ có thêm một trăm hay hai trăm người thì Chu gia đội sản xuất chỉ có bấy nhiêu mẫu đất. Mấy năm nay dưới sự giúp đỡ của Chu Bắc Sơn và Tô Mãn mới có thể ấm no. Bây giờ phía trên lại phái người xuống, vừa nghe đều là những người không làm việc nhà nông bao giờ. Lại phải chia lương thực cho họ. Ai mà cam tâm chứ.
Chu Bắc Sơn lại cảm thấy đây không phải là vấn đề:
- Nếu không đủ đất chúng ta có thể khai hoang. Những người vừa đến bác cứ đưa bọn họ đi khai hoang, quy cũ như cũ, như vậy sẽ có thêm đất trồng trọt, nuôi sống bọn họ không thành vấn đề.
Đại đội trưởng vừa nghe vừa vỗ đùi khen ý kiến hay.
- Bọn họ làm không được thì sao?
- Bác cứ phân công như người trong thôn, làm ít ăn ít làm nhiều ăn nhiều. Mới đầu chắc chắn làm không nổi nhưng về sau nếu cố gắng sẽ tiến bộ. Nếu bọn họ lười biếng thì bị đói một hai lần sẽ không dám nữa.
Đại đội trưởng cau có mà đến, vui vẻ mà về. Ngày hôm sau liền một bên ca hát một bên đánh xe đi thị trấn.
Các thôn khác đang rất là ủ dột mà thấy Chu đại đội trưởng như thế thì rất là nghi hoặc. Hay là ông ta có cách hay? Thế là những vị đại đội trưởng của thôn khác cũng dần dần không buồn bực nữa, học theo Chu đại đội trưởng đem người nhận về. Trong lòng quyết định chờ Chu gia thôn xử lý như thế nào, bọn họ làm theo như thế ấy.
Chu đại đội trưởng không biết những người khác đang âm thầm noi theo. Bác đang dùng ánh mắt của mình chăm sóc những người được phân cho thôn bọn họ.
Tổng cộng hai người già, bốn người trẻ.
Nhìn kỹ thì Chu đại đội trưởng suýt té ngã. Này, này, này, này,...
Chu đại đội trưởng trợn trừng mắt, đây không phải Trương chỉ huy cùng vợ ông hay sao? Bác Trương cũng nhận ra Chu Thiệu, ra hiệu cho đại đội trưởng đừng lên tiếng.
Vậy là đại đội trưởng ngoan ngoãn dắt mấy người tiến đến xe bò, chờ người ngồi lên xe thì nhanh chóng xuất phát.
Bởi vì trên xe có thêm bốn vị thanh thiếu niên khác nên đại đội trưởng không có nói nhiều, chỉ lo đánh xe nhanh lên trở về thôn tìm Chu Bắc Sơn và Tô Mãn.
Như thế đồng thời tạo cho những người đó hình tượng ít nói khó tính, khiến cho bọn họ về sau muốn làm gì cũng suy nghĩ đắng đo rất kỹ.
Vì chỗ ở cho bọn họ chưa kịp xây lên nên đại đội trưởng cho bốn người thanh thiếu niên kia ở tạm nhà bác, còn hai vợ chồng Trương chỉ huy thì ở tạm nhà Tô Chu.
Tất cả mọi người không có ý kiến.
Hôm nay vì mới đến nên đại đội trưởng tri kỷ cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau bắt đầu làm việc.
Đến khi dàn xếp xong rồi, Chu đại đội trưởng và Tô Mãn, Chu Bắc Sơn mới có thời gian hỏi thăm bác Trương xảy ra chuyện gì.
Bác Trương cũng là liên luy. Lần trước vụ án liên quan đến "chế độ cũ", nhà vợ bác dính líu trong đó, người khác khuyên bác ly hôn và đoạn tuyệt quan hệ nhưng bác không chịu, vì vậy bác tạm thời mất chức.
Bên kia không có tìm được chứng cứ chứng minh bác phạm tội, lại thêm lúc trước ở trong quân đội bác lập rất nhiều công trạng nên bọn họ lấy lý do là " tham gia xây dựng nông thôn" để "lưu đày" hai vợ chồng bác.
Lý do này nói ra cũng dễ nghe một chút mặc dù ai cũng biết là chuyện như thế nào, nên vợ chồng bác chưa chịu bất kỳ đãi ngộ bất công nào. Tính ra đã rất tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT