Năm 1956, cho dù có một vài việc khác xa với trong lịch sử nước H, nhưng cũng còn có rất nhiều chuyện tương đồng. Ví dụ như lúc này sẽ có rất ít các cặp vợ chồng đi làm đăng kí kết hôn, đa phần mọi người bày một bàn tiệc rượu là xong, đợi thêm mười năm hai mươi năm nghiễm nhiên đã trở thành người một nhà, dời tên vào hộ khẩu cũng chỉ là một câu nói.

Cho nên Tô Mãn và Chu Bắc Sơn đến cục dân chính, người ở đây thưa thớt chỉ một vài, kê khai, đối chiếu, chụp ảnh, tất cả quá trình chưa đầy ba mươi phút.

Cầm tờ giấy kết hôn và cuốn sổ hộ khẩu, Chu Bắc Sơn mới thấy yên tâm chút. Từ cục dân chính đi ra mà cười ngây ngô mãi, Tô Mãn không mắt thấy, thật là.

Nhìn canh giờ còn sớm, Tô Mãn lôi kéo Chu Bắc Sơn đi chợ, cần mua thịt và hạt giống, nghĩ tới đây cô lại luyến tiếc cái không gian ở mạt thế, nó có cả một tủ chất đầy hạt giống, muốn ăn gì cũng có, không cần phải như bây giờ phải tìm hạt giống mà mua.

Bây giờ nhà nước vẫn chưa ban hành chính sách cấm mua bán nên chợ vẫn còn rất nhộn nhịp. Tô Chu hai người đứng trước quầy thịt, trên bàn để đầy các loại thịt ba chỉ, thịt nạc, xương sườn, xương ống và nội tạng.

- Bác ơi thịt ba chỉ bao nhiêu một cân ạ?

Bác bán thịt niềm nở trả lời một mạch:

- Ba chỉ một mao, thịt nạc tám phần tiền, xương sườn năm phần tiền, xương ống cùng nội tạng hết thảy năm phần tiền.

Cũng đúng, người thời bây giờ thích ăn thịt mỡ, kêu là có chất béo nên hơi đắt hơn một chút, còn phần xương vì không có thịt, phần nội tạng nếu không biết làm sẽ có mùi rất khó ăn nên hai phần này bán tương đối rẻ.

Tô Mãn ngó trên bàn khoảng chừng mười cân thịt mỡ và mười cân thịt nạc, vung tay lên:

- Bác gói lại tất cả cho cháu nhé!

Bác bán thịt cười, cả khuôn mặt như nở hoa, nhiệt tình hỏi:

- Vậy cháu có cần bác chặt giúp không?

- Dạ thôi không cần ạ, bác cứ gói lại là được ạ.

Bác bán thịt ngó thấy hai người đi tay không đến bèn tặng luôn một cái túi da rắn, thứ dùng để đựng hàng hóa phổ biến lúc bấy giờ.

- Thịt ba chỉ mười ba cân, là một đồng ba mao, thịt nạc mười lăm cân, một đồng hai mao, sườn năm cân, hai mao năm phần tiền, cộng nội tạng năm phần tiền, tổng là hai đồng tám mao.

Tô Mãn vội móc tiền ra trả, Chu Bắc Sơn chịu trách nhiệm xách thịt.

Bước ra vài bước là đến quầy bán cá, cá loại lớn một con khoảng bốn cân. Mỗi cân bảy phần tiền. Tô Mãn lại chọn khoảng mười con, tổng hết hai đồng tám phần tiền.

Mua xong ra hiệu Chu Bắc Sơn xách về trước, thật ra là xách qua ngõ nhỏ bên kia, tìm chỗ không người rồi thu vào không gian, đồ ăn để vào không gian sẽ không bị hỏng, để vào như thế nào mang ra sẽ như vậy, không có thay đổi.

Cách chợ khoảng hai mươi mét là hạt giống cửa hàng, Tô Mãn liền mở ra hình thức, mua mua mua. Mỗi loại không nhiều, chỉ khoảng chừng nửa cân không đến, nhưng chủng loại đầy đủ. Ở đây Tô Mãn phát hiện có hạt giống của cây bông, thật là một kinh hỉ nha.

Nhìn đồng hồ ở cửa hàng thấy vẫn còn sớm lắm, ngó vào không gian thấy hai đứa bé còn ngủ ngon lành nên Tô Mãn quyết định đi mua sữa bò, sữa bột đã gần hết rồi, thứ này lại khó mua, lúc trước dì Tào còn là ở bệnh viện, viện trưởng thấy cha của Ái Quốc Vệ Quốc sắp trở thành liệt sĩ, động lòng trắc ẩn mới tặng cho, thứ này thời buổi này là hàng hiếm, qua vài năm cấm buôn bán giá sẽ bị xào lên trên trời, lại còn không có phiếu là không mua được. Cho nên loại sữa tốt nhất là sữa bò, đầy đủ dinh dưỡng và khoáng chất. Dù sang không gian bây giờ rất lớn, đặt một trăm hai trăm bình sữa bò cũng không thành vấn đề.

Nghĩ là làm, sẵn tiện gần thành phố này có một trại nuôi bò sữa, mỗi sáng trang trại sẽ nấu sữa bò đi bán cho người dân ở gần đó, nếu Tô Mãn mua bên trang trại sẽ giúp đun sôi, đến lúc đó mỗi lần cho em bé uống sữa cũng không cần tự thân đun nước, thật là thuận tiện.

Đừng hỏi vì sao phải suy nghĩ đến việc mua sữa cho hai nhóc. Tô Mãn cảm thấy hai người họ phải nhận nuôi hai bé rồi. Mà không phải là tự nguyện. Không thấy từ hôm qua đến giờ mẹ của bọn họ vẫn chưa về sao.

Nói lên dì Tào này, lúc trước cưới chú Chu là qua môi giới, quân nhân mà, có mấy ai có được thời gian ở nhà chăm sóc cho gia đình đâu. Chú Chu cũng vậy, dì Tào đã rất nhiều lần yêu cầu chú chuyển nghề mà chú đâu có chịu. Dì Tào đã rất nhiều lần cãi nhau với chú, vì đang có bầu nên không dễ li hôn thôi.

Chồng đã mất tích, chín phần mười là đã không về được. Sinh hai em bé, lại còn là sinh non, ai cũng nói rằng nuôi không sống nổi. Dì Tào lại không có sữa nuôi nấng chúng, sữa bột mặc dù không có mấy năm sau như vậy đắt, nhưng bây giờ cũng đủ đắt rồi, cho nên dì Tào bỏ gánh là chuyện mà Tô Mãn có thể tưởng tượng được.

Hôm qua lúc vào phòng, sau khi phát hiện có dị năng, Tô Mãn liền dùng tinh thần lực rà quét cả căn phòng một lần. Sau đó bị thôi phát hiện, quần áo của dì Tào đã không cánh mà bay, trong căn phòng chỉ còn lại ít ỏi quần áo cho trẻ con, cả căn phòng nghiễm nhiên không có một bộ quần áo hay đồ dùng phụ nữ nào.

Đến đây thì mọi chuyện cũng đã rất dễ đoán rồi.

Về chuyện tiếp nhận hai đứa bé Tô Mãn cũng đã bàn bạc với Chu Bắc Sơn. Thứ nhất là Tô Mãn thích trẻ con, kiếp trước điều mà Tô Mãn tiếc nuối đó chính là không có con với Chu Bắc Sơn. Thứ hai, lúc chưa mất tích, vì cùng là họ Chu, mặc dù không có huyết thống, nhưng cha của Ai Quốc Vệ Quốc vẫn luôn tôn kính cha Chu và cha Tô, nhiều lần ra nhiệm vụ đều đã từng cứu hai người họ.

Chưa nói đến mấy năm sau không chừng sẽ giống như trong lịch sử H quốc như vậy, nạn đói tiến đến, bây giờ nếu cho hai đứa trẻ làm con nuôi gia đình khác, đến lúc đó chưa chắc có bọn nhỏ đường sống.

Về công về tư thì Tô Mãn hai người nhận nuôi là tốt nhất. Dù sao từ lúc sinh ra đến giờ, phần lớn thời gian đều là nguyên chủ chăm nom bọn hắn. Chu Bắc Sơn không có ý kiến. Phải nói là ngoài trừ việc rời đi anh, những quyết định còn lại của Tô Mãn anh đều duy trì. Anh cũng có tự tin cho dù nhận nuôi mười cái tám cái, anh cũng có thực lực nuôi dưỡng bọn họ trắng trẻo mập mạp. Chỉ cần Tô Mãn vui là đủ.

Tô Mãn nghe anh nói trả lời vậy thì rất là ngọt ngào, đầu óc nóng lên mà hôn anh một cái, để cho người sau phản ứng lại kịp, đảo khách thành chủ mà hôn một cái thật sâu, thật lâu...

Trại nuôi bò sữa cách thành phố có mt khong cách, Chu Bắc Sơn đau lòng Tô Mãn, kêu cô về nhà trước. Tô Mãn nghĩ cũng đúng, cô về nhà trước có thể nấu cơm, đến lúc đó Chu Bắc Sơn chỉ cần thông qua không gian là có thể lập tức đến nhà, rất thuận tiện.

Về đến nhà, giống như dự đoán, dì Tào vẫn chưa về. Tô Mãn thả hai đứa bé ra giường, nấu một nồi nước lớn. Trong lúc chờ nước, Tô Mãn vào phòng, dùng dị năng đưa vào cơ thể của bọn nhỏ, mộc hệ dị năng sẽ bổ sung cơ thể thiếu hụt vì sinh non cho bọn chúng. Mặc dù chỉ mới một bậc nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Tô Mãn tắm, thay quần áo và cho bọn nhỏ uống no sữa. Bọn hắn tiếp tục ngủ say, con nít chưa đầy tháng nên thời gian mở mắt rất ít. Hai đứa nhỏ dường như biết mình bị bỏ rơi nên rất ngoan ngoãn. Chỉ có hôm qua quá đói mới khóc một lần, còn lại nếu muốn gì chỉ rầm rì thông báo, Tô Mãn xem mà trong lòng cực kỳ thích.

Chu Bắc sơn trở về trời đã tầm mười một giờ, theo vào không gian còn có hai trăm thùng đã nấu sẵn sữa bò, vẫn còn nóng hổi.

Sữa bò bây giờ tương đối đắt, hai mao một lít, một thùng năm mươi lít là mười đồng tiền, thêm phụ phí vỏ thùng mỗi cái một mao, tổng hai trăm thùng sữa là 2010 đồng tiền. Đây đúng là con số trên trời a, phải biết rằng tiền lương công nhân cũng chỉ có mười đồng tiền một tháng. Một thùng bọn nhỏ có thể uống trong vòng một tháng, với hai trăm thùng bọn hắn có thể uống mười sáu mười bảy năm a. Với vấn đề này thì Chu Bắc Sơn đáp:

- Chúng ta còn có thể có hài tử.

Khụ!

Cơm trưa xong rồi, Chu Bắc Sơn nhận nhiệm vụ đi rửa chén và giặt quần áo, trong sân có giếng nước nên không cần đi xa.

Còn Tô Mãn thì mang hạt giống ra để thúc giục chúng sinh trưởng. Đây cũng là một cách để nhanh chóng tăng lên cấp bậc dị năng. Với cấp một, một ngày Tô Mãn có thể thúc giục hai mươi cân gạo, hoặc ba mươi cân rau dưa, nếu là bông thì chỉ có năm cân bông.

Cây lúa thúc giục xong, Tô Mãn sẽ đưa cho Chu Bắc Sơn dùng tinh thần hệ dị năng tách riêng rơm rạ và hạt thóc, sau đó dùng tinh thần dị năng tách vỏ trấu và hạt gạo. Bởi vì trường hợp của bọn hắn được gọi là trùng tu, nên chỉ mất hai ngày cả hai đều song song đạt đến cấp hai, và chỉ mười ngày từ lúc xuyên qua, bọn họ song song bước vào ba cấp.

Trong đó Chu Bắc Sơn là cấp ba trung giai, còn Tô Mãn là cấp ba sơ giai. Đây phải kể đến Chu Bắc Sơn, có lẽ kiếp trước vì tu vi thấp hơn vợ mà bị không tránh thoát được không gian giam cầm oán niệm, Chu Bắc Sơn tu luyện đặc biệt ra sức, ngoài lúc ăn, làm việc nhà và làm việc vợ chồng, Chu Bắc Sơn đều dùng thời gian còn lại để tu luyện. Kết quả thật khả quan. Đều là song hệ dị năng, đều là trùng tu, nhưng bây giờ Chu Bắc Sơn đã cao hơn Tô Mãn một cái tiểu giai. Phải nói là dùng oán niệm hóa thành động lực.

Đương nhiên trong mười ngày này, dì Tào một đi không trở lại, Chu Bắc Sơn đã đi một chuyến sở cảnh sát để trình bày tình huống, sau đó dễ dàng nhận được giấy nhận nuôi, từ đây Chu Ái Quốc đồng chí và Chu Vệ Quốc đồng chí vinh quang trở thành Chu gia một thành viên, với cha là Chu Bắc Sơn, mẹ là Tô Mãn, còn dì Tào? đi đi đi, ở đâu mát mẻ thì đi mà đợi.

Hai người cũng đã nghĩ kỹ, đợi khi nào Ái Quốc Vệ Quốc lớn lên sẽ báo cho biết về việc cha mẹ ruột, bọn hắn chưa đủ mười tám tuổi trước, Chu Tô hai người đều sẽ nói cả hai là con ruột, đề phòng hàng xóm láng giềng hoặc bạn học biết bọn họ là con nuôi mà châm chọc trêu cợt, tạo thành môi trường sống bất lợi cho bọn họ trưởng thành. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play