Thẩm Thanh Trác nhíu mày, nghi ngờ chính mình có nghe lầm, không thể tin nổi hỏi: "Ngươi nói ta bẩn hả?"
Tiêu Thận cúi mắt xuống, miệng mấp máy hai lần, cuối cùng không phát ra âm thanh nào.
Trong căn phòng ánh nến mờ ảo, thiếu niên đứng ở chỗ sáng tối phân biệt, không thể nhìn rõ sắc mặt, cả người toát ra vẻ từ chối người khác xa ngàn dặm.
Thẩm Thanh Trác nổi giận, hắn vốn không hề có thói quen không sạch sẽ, nhưng ít nhất hắn luôn giữ gìn vệ sinh, trên người chưa từng bị người ghét bỏ vì bẩn.
"Ta bẩn ở đâu chứ?" Hắn tức giận mở lòng bàn tay, giọng nói không tự chủ dâng cao, "Nãy ta đã rửa sạch tay rồi lắm đó."
Tiêu Thận lúc này mới nhận ra tiên sinh có vẻ tức giận, vừa mới nắm con chuột nhỏ, tay không tự chủ buông thõng vạt áo, ngón tay bám sâu vào vải, "Là ta..."
Là hắn bẩn.
Trong lãnh cung, mọi thứ đều rất bẩn, bao gồm cả chính hắn.
Thẩm Thanh Trác ngây ra một lúc, rồi bất ngờ tỉnh lại.
Tiên sinh hơi cười, đi vòng qua bàn đến trước mặt tiểu đồ đệ, hơi cúi người trêu ghẹo: "Chẳng lẽ trước khi ta tới, ngươi đang âm thầm chơi bùn hở?"
Tiêu Thận theo bản năng phủ nhận: "Ta không có mà."
"Làm dơ thì rửa sạch sẽ là được, có phải chuyện lớn đâu?" Không để hắn có cơ hội phản đối, Thẩm Thanh Trác kiên quyết kéo tiểu đồ đệ đi, "Đi, chúng ta đi rửa tay thôi."
Bị kéo ra khỏi bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên hiện ra dưới ánh nến, trông ngơ ngác.
Thẩm Thanh Trác không nói gì, chỉ lôi kéo hắn ra ngoài.
Trong lãnh cung cũng có một phòng bếp nhỏ, chỉ là bình thường không được sử dụng, vắng vẻ, trên kệ bếp phủ một lớp bụi dày.
Thẩm Thanh Trác tìm được một thùng gỗ sạch sẽ, mang ra ngoài sân lấy nước.
Trong đêm đông lạnh giá, nước từ giếng đánh lên nóng ấm, hơi nước bốc lên mù mịt.
"Lại đây nào." Thẩm Thanh Trác thở ra một hơi, gọi, "Rửa tay đi."
Tiêu Thận đi đến bên thùng nước trong suốt, bỗng lên tiếng: "Nước này không thể uống."
"Ta biết, không cho ngươi uống." Thẩm Thanh Trác kéo lên ống tay áo, "Chỉ cần rửa tay thôi."
Hắn đã đọc qua tài liệu liên quan, nước giếng trong cung thường dùng cho vệ sinh hoặc chữa cháy, không phải để uống.
Nhớ tới đây, Thẩm Thanh Trác biến sắc: "Không phải ai từng nhảy vào miệng giếng này chứ?"
Tiêu Thận không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Thẩm Thanh Trác cảm thấy lạnh sống lưng, trên tay nổi da gà, giả bộ bình tĩnh: "Thôi, không rửa tay thì vào trong đi."
"Lừa người thôi ạ." Tiêu Thận đột nhiên cười, "Không có ai nhảy vào miệng giếng này hết."
Thẩm Thanh Trác: "?"
"Nhãi ranh này, ngươi thực sự là ——" Hắn kinh ngạc, không nói nên lời, cuối cùng chống nạnh mắng: "Dám hù dọa tiên sinh, lá gan của ngươi không nhỏ đâu á!"
Tiêu Thận vẫn cười, ánh mắt dịu dàng dưới ánh trăng sáng lấp lánh.
Thực ra hắn không định lừa tiên sinh.
Hai năm trước, có người từng định quăng hắn vào giếng này, may mắn hắn đã nắm chặt thành giếng, nếu không hôm nay hắn đã sớm trở thành một thi thể dưới đáy giếng.
Thẩm Thanh Trác chỉ coi đó là trò đùa vui của tiểu đồ đệ, thúc giục hắn rửa tay, rồi từ tay áo rút ra một chiếc khăn, cẩn thận lau khô tay hắn.
Tiêu Thận ngoan ngoãn để tiên sinh của mình giúp.
Khi trở về Thiên điện, Thẩm Thanh Trác kéo hắn ngồi xuống bàn, kiểm tra đôi tay nhỏ sưng đỏ dưới ánh lửa.
"Ta đưa thuốc trị nẻ lạnh cho ngươi, sao lại không dùng hả?" Hắn lật mí mắt, phát hiện ánh mắt Tiêu Thận chăm chăm nhìn vào tay trái của hắn.
Thẩm Thanh Trác hiểu ra, giơ tay trái lên gần mặt hắn hơn, cười trêu: "Nhìn đi, đây là vết thương từ con chó nhỏ cắn đấy."
Vết thương do sói con cắn đã lành lại từ lâu, giờ chỉ còn lại một vết sẹo hồng nhạt hình lưỡi liềm.
Nếu là người khác, vết thương trên tay có thể không rõ lắm, nhưng tay hắn trắng nõn, vết sẹo càng nổi bật, làm giảm vẻ đẹp thánh khiết của hắn.
Tiêu Thận mím môi, ánh mắt thoáng có vẻ cảm xúc kỳ lạ.
"Không có gì nghiêm trọng." Thẩm Thanh Trác cười thu tay về, "Nam nhân nào mà không có vài vết sẹo chứ?"
Tiêu Thận cưỡng ép di chuyển ánh mắt từ bàn tay ấy, uể oải nói: "Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Thẩm Thanh Trác thoáng nhướn mày, khẽ gõ một cái lên trán hắn, "Ngươi còn muốn có lần sau nữa sao?"
Nhưng nghĩ lại cũng không thể đoán trước được, với tính cách "thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành" của sói con, nếu một ngày nào đó hai người lại đối mặt, khả năng tiểu tử này cắn chết hắn mà không lên tiếng vẫn rất lớn.
Lần này, Tiêu Thận không né tránh ngón tay của hắn, thậm chí còn hơi khẽ nhếch mặt, dù không dễ nhận thấy.
Mà tiên sinh cũng không thật sự dùng sức.
"Trước tiên thừa dịp nước còn nóng, uống hết chén canh này đi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi bôi thuốc." Thẩm Thanh Trác nói, mở hộp cơm, "Mang từ xa đến đây không dễ dàng gì, một giọt cũng không được để lại."
Tiêu Thận nhận lấy chén canh: "Được ạ."
Thẩm Thanh Trác một tay chống cằm, nhìn tiểu đồ đệ cứng nhắc chỉ chăm chú cúi đầu uống canh, thầm nghĩ lần này ít ra cũng không nghi ngờ hắn đã hạ độc trong chén canh.
Không tệ, có tiến bộ rồi.
- --
Bên trong thâm cung, tháng ngày trôi qua mà chẳng hay biết, chớp mắt đã qua mấy ngày.
Ngày hôm ấy, Thẩm Thanh Trác vừa mới đứng dậy thì nghe thấy Tiểu Đức Tử ngoài cửa truyền báo: "Công tử, Tô công công đến."
Thẩm Thanh Trác dừng tay, động tác lau khô chợt ngừng lại.
Tô công công? Đây không phải là Đại thái giám thân cận bên lão hoàng đế sao?
Sự buồn ngủ sáng sớm lập tức tan biến, Thẩm Thanh Trác tinh thần phấn chấn, bước nhanh ra ngoài điện.
"Thẩm công tử, chúc mừng." Vừa ra khỏi cửa điện, Tô công công trong bộ thái giám phục màu xanh lam đã nở nụ cười nói.
Thẩm Thanh Trác cũng mỉm cười: "Tô công công, chẳng hay thánh thượng có ý chỉ gì?"
Tô công công giơ cao thánh chỉ: "Thẩm công tử sắp đến sinh nhật, thánh thượng đặc biệt lệnh chúng ta đến đây chúc mừng."
Hiểu ý, Thẩm Thanh Trác liền quỳ xuống nhận chỉ.
Tô công công bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.
Nội dung thánh chỉ dài dòng, lặp đi lặp lại, nhưng tóm lại có một ý chính: Trẫm thương xót ngươi một thân một mình xa quê đến Thịnh Kinh, sinh nhật không thể cùng gia đình đoàn tụ, nên ban cho ngươi đồ trang sức. Nếu ngươi có điều gì muốn, cứ đến cầu trẫm.
"Người đâu, đưa đồ vật thánh thượng ban thưởng vào." Tô công công tuyên chỉ xong, quét qua phất trần, lập tức các tiểu thái giám bên ngoài điện khiêng vào hai chiếc rương lớn.
Thẩm Thanh Trác: "Thần tạ ơn thánh thượng long ân."
Tô công công nói: "Thẩm công tử, thánh thượng đã căn dặn rõ, ngài muốn gì cứ đi cùng chúng ta vào cung gặp vua để thỉnh cầu."
Thẩm Thanh Trác không muốn gì, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp: "Được, vậy phiền Tô công công."
Hai người một trước một sau đi ra khỏi chính điện, Thẩm Thanh Trác lén liếc nhìn về phía tiểu thư phòng, quả nhiên thấy một bóng dáng đang lén lút trốn sau cột, âm thầm quan sát bọn họ.
Hắn không nhìn lâu, tiếp tục đi theo Tô công công ra ngoài.
Sau khi xuyên đến thế giới này, để tránh phiền phức, Thẩm Thanh Trác ít khi đi lại tự do trong cung, chỉ mới đến Đông cung Thái tử phủ một lần, sau đó thường lui tới lãnh cung, vì vậy không mấy quen thuộc với bố cục hoàng cung.
Lần này gặp vua, hắn cố gắng ghi nhớ con đường dẫn đến nơi cần đến.
Bên ngoài Ngự thư phòng, nội thị thái giám thông báo xong, Tô công công cẩn thận vén rèm lên, Thẩm Thanh Trác chậm rãi bước vào trong điện.
Quang Hi Đế đang ngồi ngay ngắn bên bàn đọc tấu chương, dưới chân có một đại thần mặc triều phục quỳ thẳng lưng, không biết đã quỳ bao lâu.
"Vi thần bái kiến hoàng thượng." Thẩm Thanh Trác vén cẩm bào, quỳ xuống hành lễ với Quang Hi Đế.
Sinh ra ở hiện đại, vốn chỉ quỳ trời quỳ đất, quỳ cha quỳ mẹ, nhưng giờ không thể không nhập gia tùy tục, kính cẩn quỳ lạy lão hoàng đế.
Đúng là cái xã hội phong kiến đầy tội ác này!
"Miễn lễ." Quang Hi Đế ngẩng mắt, giọng điệu lại cười nói, "Ngẩng đầu lên, để trẫm xem gần đây khí sắc ra sao?"
Thẩm Thanh Trác đứng dậy, ngẩng mặt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía sau bàn của Quang Hi Đế.
Quang Hi Đế hơn bốn mươi, đang tuổi tráng niên, thân mang long bào vàng rực, thần thái toát lên vẻ uy nghiêm từ bẩm sinh.
Chỉ liếc một cái, Thẩm Thanh Trác lập tức giả bộ không dám nhìn thẳng, khẽ rũ mắt xuống, "Nhờ hoàng thượng quan tâm, thần mọi thứ đều tốt."
"Trẫm thấy khí sắc ngươi cũng tốt hơn mấy tháng trước." Quang Hi Đế đùa, "Chẳng lẽ Tễ Nguyệt Các thoải mái hơn cả Đông cung?"
Thẩm Thanh Trác đáp nhạt: "Tễ Nguyệt Các là nơi hoàng thượng ban cho thần, ở đó tự nhiên thoải mái."
Quang Hi Đế cười lớn: "Khá lắm, miệng càng ngày càng ngọt."
Thẩm Thanh Trác: "Thần chỉ nói thật."
"Tốt lắm, nói thật rất tốt." Quang Hi Đế đặt tấu chương xuống, đứng lên, ngụ ý nói: "Trẫm bên cạnh nhiều người tài giỏi, nhưng thiếu vài người dám nói thật. Tiết thị lang, ngươi nói có phải không?"
Tiết thị lang, người đã quỳ lâu như một bức tượng điêu khắc, mở miệng nói: "Hoàng thượng nói phải."
"Thôi." Quang Hi Đế lạnh lùng cười một tiếng, "Hôm nay nhờ có Thẩm tam công tử ở đây, ngươi lui xuống trước đi, đỡ phải quỳ ở đây làm trẫm chướng mắt."
"Vâng, vi thần xin cáo lui." Tiết thị lang quỳ quá lâu, hai chân không khỏi tê cứng, đứng dậy loạng choạng, rồi nhanh chóng ổn định.
Đi ngang qua Thẩm công tử, hắn vô ý vấp ngưỡng cửa, Thẩm Thanh Trác liền đưa tay đỡ: "Đại nhân cẩn thận."
Tiết thị lang mặt đỏ lên: "Đa tạ Thẩm công tử."
Thẩm Thanh Trác mỉm cười nhạt, buông tay.
Trong điện trở lại yên tĩnh, Quang Hi Đế ngồi lại trên ghế: "Thanh Trác, trẫm ban cho ngươi những thứ này, có thích không?"
Thẩm Thanh Trác khiêm tốn đáp: "Hoàng thượng yêu mến, nhưng thần ở trong cung ăn mặc không thiếu, thật sự không cần đến những ban thưởng này."
"Trẫm đã ban, ngươi cứ nhận." Quang Hi Đế dừng lại một chút, "Sang năm, đến sinh nhật hai mươi tuổi của ngươi, trẫm sẽ triệu cha và huynh ngươi vào kinh, cùng ngươi hành lễ đội mũ, thế nào?"
Thẩm Thanh Trác thầm nghĩ lão già này đang bày trò gì, nhưng trên mặt lại tỏ ra kinh ngạc: "Hoàng thượng nói thật sao?"
"Quân vô hí ngôn (1)." Quang Hi Đế giọng ôn hòa nói, "Ngươi còn trẻ đã rời nhà đến Thịnh Kinh, nay đã ba năm dài, chắc hẳn trong lòng rất nhớ nhà."
(1) quân vô hí ngôn: lời vua không phải chuyện đùa.
Quang Hi Đế hài lòng gật đầu, như thể vô tình hỏi: "Trẫm quên hỏi ngươi, ngươi xung phong nhận việc dạy Thất hoàng tử, cảm giác thế nào?"
Sau khi vòng vo đủ kiểu, cuối cùng cũng trở lại chủ đề chính.
Thẩm Thanh Trác lộ vẻ ngại ngùng: "Thất hoàng tử chưa vỡ lòng, vi thần học thức nông cạn, giảng dạy lực bất tòng tâm."
"Khó khăn cho ngươi rồi." Quang Hi Đế nói nhàn nhạt, "Vậy ngươi nghĩ sao? Đứa trẻ đó còn cần tiếp tục giáo dục không?"
Thẩm Thanh Trác nhất thời rơi vào trầm ngâm.
Hắn thừa biết ý đồ thực sự trong câu hỏi của Quang Hi Đế. Thứ nhất, Quang Hi Đế có đến bảy người con trai, thêm một đứa cũng không nhiều, thiếu một đứa cũng không ít, chẳng mấy để tâm đến Thất hoàng tử lớn lên ở lãnh cung.
Thứ hai, thiên gia vô phụ tử, năm đó ông ta giết cả nhà Triệu thị trong một đêm, trong lòng ít nhiều cũng có chút hối hận, đối với Thất hoàng tử mang nửa dòng máu Triệu thị này, ông ta nhìn thế nào cũng không vừa mắt, thậm chí còn có chút kiêng kỵ cực kỳ ẩn giấu.
Vì thế, ông ta vốn định cứ để mặc Tiêu Thận ở lại lãnh cung, nhưng không ngờ thái hậu lại muốn nhúng tay vào, đành phải làm bộ làm tịch, hạ chỉ tìm cho Thất hoàng tử một người hầu hạ giảng giải.
Mấy ngày trước, Bùi Thiếu Phó cũng từng nhắc nhở Thẩm Thanh Trác rằng có thể nhân cơ hội này đẩy cái cục nợ này đi, quay về Đông cung mà tiếp tục cuộc sống nhàn hạ của hắn.
"Tại sao không nói gì?" Quang Hi Đế mắt sắc bén, nửa đùa nửa thật nói, "Vừa rồi trẫm còn khen ngươi dám nói thật cơ mà."
Thẩm Thanh Trác quyết định nhanh chóng, quỳ xuống xin lỗi: "Vi thần bất tài, chỉ có thể mở mang cho Thất điện hạ, dạy điện hạ hiếu kính trung tín, lễ nghĩa liêm sỉ, từng cái đạo lý làm người. Hoàng thượng nếu muốn Thất điện hạ học hành có kết quả, e rằng vẫn nên để điện hạ cùng các hoàng tử khác học chung, mới là thượng sách ạ."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con: Tiên sinh lâu như vậy không trở lại, lẽ nào thật sự không cần ta nữa?
Thẩm công tử: Đừng lo, ta chỉ là lo cùng ngươi mốc meo thôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT