Lúc này, đôi mắt vốn hơi rũ xuống của cô cảnh giác nâng lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại rũ xuống, chuyên tâm đánh chén cơm trong bát.
Bữa cơm này Triệu Uyển Thanh ăn thật sự là rất kích thích, đầu óc loạn cào cào hoàn toàn không đặt tâm ở trên bữa ăn.
Gần đây cô thật sự là bận rộn tới mức choáng váng, vậy mà ngay cả thời gian Lâm Thiệu Hoa về nhà cũng quên mất!
Rất nhiều chuyện còn chưa nghĩ thông, cũng chưa chuẩn bị tốt việc phải nghênh đón sự xuất hiện của 'chồng' mình... Cô cảm thấy rất rối bời.
Sau khi ăn xong, Triệu Uyển Thanh vung tay rời đi, trực tiếp trở về phòng.
Lâm Thiệu Hoa bảo mẹ Lâm cùng tiểu Lâm đi nghỉ trưa, tự mình rửa chén, còn đem tất cả công việc trong nhà đều làm hết.
Triệu Uyển Thanh ghé vào mép cửa sổ nhìn trộm người đàn ông cần cù bên ngoài, nội tâm yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lâm Thiệu Hoa.
Một người đàn ông chăm chỉ và thích làm việc nhà, được đấy.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa, Triệu Uyển Thanh Thanh mới thực sự hiểu vì sao nguyên chủ vừa nhìn thấy anh một lần liền yêu thích anh như vậy, thậm chí đòi gả cho anh bằng mọi giá ...
Thanh niên tốt dung mạo tuấn tú, khí chất thanh lãnh như vậy, rất khó để không yêu đó?
Nhưng nguyên chủ... lại không biết làm thế nào để yêu một người.
Cứ như vậy biến tình yêu thành oán hận...
Bây giờ, vấn đề là ở đây.
Lâm Thiệu Hoa có phải là nam chính trong kịch bản nữ chính của cô không?
Nếu bàn về diện mạo, Lâm Thiệu Hoa tuyệt đối là đúng, nhưng nếu lỡ như không phải thì sao?
Triệu Uyển Thanh đang khom lưng suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra, cô hoảng loạn quay đầu lại, liền thấy Lâm Thiếu Hoa đứng ở cửa.
"Đang làm gì vậy?" Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, mang theo một chút trầm thấp.
Triệu Uyển Thanh đứng dậy và nói với giọng lạnh lùng: "Không làm gì cả..."
Cô đi đến bên giường rồi nằm xuống, quấn chăn quay lưng về phía người đàn ông đứng ở cửa.
Dù là nam chính hay không, nhưng bây giờ nhân vật nữ chính đang mang thai này muốn nghỉ trưa!
Lâm Thiệu Hoa nhìn hình dáng lồi lên nhỏ bé trong chăn, ánh mắt lặng lẽ trầm xuống.
Vừa rồi khi anh mới bước vào thì cô đang ghé vào trên bệ cửa sổ như một tên trộm... Bị anh bắt gặp cũng không thừa nhận, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Khác hoàn toàn với bộ dáng mặt đỏ tai hồng khi gặp anh ngày trước ...
Anh không nghỉ trưa mà ngồi xuống bên bàn học cũ kỹ gần cửa sổ, lấy ra một quyển sách từ cặp sách của mình để đọc.
Khi Triệu Uyển Thanh tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, Lâm Thiệu Hoa đã không còn ở trong phòng nữa, trên bàn vẫn còn quyển sách chưa đọc xong, cơn gió nhẹ thổi vào làm cuốn bay trang sách, thổi cả thẻ kẹp sách ở trong bay ra ngoài.
Triệu Uyển Thanh tốt bụng nhặt lên thẻ kẹp sách đặt lại lên trang sách.
"Thép đã tôi thế đấy."
Sách có kẹp tờ giấy, chữ viết trên đó sâu sắc, bút lực mạnh mẽ, hẳn là những ý tâm đắc của anh sau khi đọc của sách.
Cô không đọc, chỉ đặt sách lại vào chỗ cũ.