Ngày thu nắng ấm áp mang theo chút lạnh, gió thu xào xạc cuốn lấy những chiếc lá nửa xanh nửa vàng, những tia sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú thanh tú của nam nhân, khiến cho khí chất của anh càng thêm trong sáng và thuần khiết.
Triệu Uyển Thanh cảm giác như trái tim mình vừa bị trúng đạn.
Rất nhiều năm sau, khi Lâm Thiệu Hoa ở Trung Quốc đã trở thành một người quyền cao chức trọng, bởi vì vẻ ngoài quá mức điển trai mà anh thậm chí còn được người dân toàn quốc ca ngợi là 'bộ mặt của chính phủ'. Vị lãnh đạo này ban ngày đi làm mặt lạnh, buổi tối trở về nhà lại bị vợ véo mặt trêu chọc nói: "Lúc trước em chính là coi trọng khuôn mặt này của anh!"
Lâm Thiệu Hoa nheo mắt phượng lại, cảm giác thê tử trước mặt có chút khác lạ.
Gương mặt thì vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là hình như trước kia cô không thích ăn mặc như vậy, đôi mắt vốn đầy toan tính trước kia cũng trở nên sạch sẽ trong suốt... Trên người thế mà còn đang đeo tạp dề, trong tay còn cầm muỗng sắt, vừa rồi còn gọi em trai về ăn cơm...
Chuyện này sai quá sai.
Triệu Uyển Thanh chớp chớp mắt, đè nén suy nghĩ trong lòng,"Về rồi à, vào ăn cơm đi!"
Nói xong mấy lời này, cô xoay người trở về phòng, để lại cho mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa một bóng lưng lưu loát tự tin.
"Uyển Thanh hiện đang mang thai, cũng không thể vất vả như vậy..."
Mẹ Lâm đuổi theo bước chân Triệu Uyển Thanh vào phòng, nghe thấy mấy lời này khiến Lâm Thiệu Hoa chấn động đến sững sờ.
Cô ấy có thai...
Lúc tiểu Lâm trở về nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa trong viện, liền vui vẻ nhào tới,"Anh!"
Lâm Thiệu Hoa sờ đầu em trai,"Mau đi rửa tay, đến giờ ăn cơm rồi."
Tiểu Lâm ngoan ngoãn gật đầu, từ trên người anh cả bò xuống rồi vọt vào phòng bếp, vừa chạy vừa hô lên: "Chị dâu, em về rồi đây-"
Lúc cha Lâm gặp chuyện không may, tiểu Lâm vẫn còn đang ở trong bụng mẹ Lâm. Lúc ấy Lâm Thiệu Hoa mới mười ba tuổi đã phải gánh vác cả gia đình, làm trụ cột của cả tam phòng nhà họ Lâm.
Đối với tiểu Lâm mà nói, anh cả vừa là anh vừa là cha.
Ngoại trừ mẹ Lâm, Lâm Thiệu Hoa chính là người thân cận nhất với cậu.
Lâm Thiệu Hoa nhìn em trai mình chạy đến bên cạnh Triệu Uyển Thanh, bộ dáng ríu rít xung quanh cô thì cảm xúc có chút phập phồng.
Cơm bày lên bàn, một đĩa thịt gà hầm nấm lớn, một đĩa cải trắng lớn, một bát cà tím thịt bằm lớn, còn có cơm ngũ cốc và mì.
"Ăn đi"
Triệu Uyển Thanh ra lệnh một tiếng, tiểu Lâm dẫn đầu giơ đũa gắp một miếng gà hầm nấm, thịt gà mềm, lại thêm gia vị nêm nếm vừa đủ làm cho hương vị thịt gà ngon vô cùng.
Mẹ Lâm cùng tiểu Lâm tươi cười ăn uống, Lâm Thiệu Hoa nhìn Triệu Uyển Thanh, cũng giơ đũa lên.
Mỗi món ăn đều rất ngon. Cảm giác thỏa mãn nơi đầu lưỡi kích thích đại não người đàn ông, anh ngước mắt nhìn về phía Triệu Uyển Thanh đang ngồi phía đối diện.
Cô không để kiểu tóc cầu kỳ như mọi khi, mái tóc dài được tết lại và rũ ở sau lưng, để lộ khuôn mặt trái xoan trắng nõn với đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, mắt hạnh trong suốt, chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi chúm chím như cánh hoa.