Những lời nói này có vẻ đã chạm tới dây thần kinh nào đó của Triệu Quang Diệu khiến cho nụ cười của ông ta trở nên cứng đờ.
“ Không chỉ có mỗi tôi, cả những người ở phía sau này đều nghi ngờ về sự phát triển của trấn nhỏ.” Miêu Tuệ Tuệ cũng không có quá nhiều ấn tượng với người ở phía sau Triệu Quang Diệu, hình như cô đã cứu mấy người này từ miệng của thú biến dị.
Miêu Tuệ Tuệ cho Lý Văn Tĩnh một ánh mắt trấn an sau đó đi đến phía trước nói: “Nói đi, mấy người nghi ngờ cái gì?”
“ Bọn tôi là người dân của thị trấn, mỗi ngày đều nộp tinh hạch cho trấn nhỏ. Có phải chúng tôi có quyền được biết các vật tư của trấn nhỏ được phân phối như nào không? Lần trước tôi thấy trưởng trấn đem rất nhiều đồ ăn và nước bán cho người ở căn cứ khác, liệu làm như vậy có hợp lý không? Nếu lỡ một ngày chúng tôi không có đủ vật tư thì phải làm gì bây giờ?” Triệu Quang Diệu tuy rằng đưa ra nghi ngờ nhưng vẫn nói chuyện với ngữ khí rất ấm áp thậm chí còn có nở nụ cười.
Thoạt nhìn ông ta rất giống một người chủ độc ác, lòng lang dạ sói trước mạt thế chuyên áp bức nhân viên từ chức để tiết kiệm một khoản tiền.
“ Không sai, nếu trưởng trấn quản lý vật tư không tốt thì nên giao cho một người khác có năng lực hơn quản lý. Nếu vậy chúng tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều!”
“ Các vật tư trong trấn nhỏ hẳn là tài sản chung của tất cả người dân trong trấn, tốt nhất là trưởng trấn nên công khai tổng cộng trấn nhỏ có bao nhiêu vật tư.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT