Ngân Kiều tranh thủ lúc tình hình còn thuận lợi, liền nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng nhân lúc canh sâm còn nóng chúng ta cùng lấy tâm đầu huyết luôn.”
Sách Quý nghe thế thì không vui, lập tức phản bác: “Ngân Kiều cô cô, công tử Tuyết còn chưa khỏi cảm lạnh giờ mà lấy máu e rằng sẽ hại thân thể của người. Chi bằng hãy đợi công tử khỏe hẳn rồi hẵng tính.”
Vương phi làm sao có thể chờ đợi lâu như vậy? Canh sâm đã nấu xong, không thể để lâu hơn nữa tình trạng của Thế tử gia cũng rất nguy kịch, không ai biết hắn còn cầm cự được bao lâu. Nếu việc lấy máu bị kéo dài, Vương gia chắc chắn sẽ nhảy vào phản đối khi ấy mọi công sức đều đổ sông đổ bể.
Bất quá, Vương phi không nói ra những lời đó.
Ngân Kiều liền thay Vương phi giải thích: “Nhân sâm ngàn năm chỉ có một cây, không thể để canh sâm lâu ngày. Tình trạng Thế tử gia cũng không chờ thêm được nữa…”
Khi thấy Ngân Kiều và Sách Quý sắp tranh cãi, Minh Tiên Tuyết từ tốn lên tiếng, ngắt lời họ: “Hiện giờ ngươi lại lớn gan thật đấy đến cả Vương phi mà cũng dám chống đối?”
Sách Quý nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, hơi khó chịu nói: “Công tử, Sách Quý biết mình sai rồi. Nhưng tiểu nhân cũng chỉ lo cho sức khỏe của công tử nên mới không giữ đúng mực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT