Mọi người lắc đầu. Phương Đa Bệnh kêu lên:
- Liên Hoa chết tiệt! Nàng bị thương, máu me đầy người, ở gần loan phòng của Kiều cô nương. Kiều cô nương đâu? Nàng thế nào rồi?
Lý Liên Hoa đáp:
- Nàng trúng độc Băng Trung Thiền…
Phương Đa Bệnh sốt ruột.
- Ta biết nàng trúng độc Băng Trung Thiền rồi, nhưng sau đó thì sao? Sau đó thế nào?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Nàng trúng độc Băng Trung Thiền…
Phương Đa Bệnh lại nghe câu này, muốn nổi điên, may là Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Ngoại trừ những người như Lý Tương Di, Địch Phi Thanh, Phương trượng Thiếu Lâm, Chưởng môn Võ Đang… có thể vận khí kháng độc cho nàng ra thì chỉ có những người rất thân thiết gần gũi với nàng, cùng nàng động phòng hoa chúc mới giải được độc này.
Tất cả đều ngẩn người, thầm nghĩ cách này không có gì khó, cho dù Kiều Uyển Vãn không trúng kịch động thì tối nay nàng cũng phải động phòng hoa chúc, chỉ có điều chú rể lại đi đâu mất rồi? Lý Liên Hoa nói xong “diệu pháp giải độc”, làm như không nhìn thấy vẻ mặt không tin của Phương Đa Bệnh, nghiêm trang hỏi:
- Tô cô nương đâu rồi?
Phương Đa Bệnh chỉ tay xuống chân núi.
- Ta thấy Quan đại hiệp ôm nàng xuống chân núi.
Lý Liên Hoa khẽ mỉm cười.
- Ta xuống núi xem sao.
Nói xong, hắn thản nhiên chắp tay vái chào mọi người, rồi xoay lưng đi thẳng xuống núi. Phương Đa Bệnh đuổi theo không kịp, đoán già đoán non, Chẳng lẽ hắn làm Kiểu Uyển Vãn chết rồi, nên ra vẻ thần bí để chạy trốn? Trước giờ Lý Liên Hoa luôn chậm như rùa, hôm nay cứu người nhanh như vậy, rõ ràng có điều gì đó mờ ám!
Mọi người đang bàn luận sôi nổi thì Tiêu Tử Khâm trở về, ngoài ra còn có mấy người đi theo y. Trong đó, người thì ôm một nhánh mai, người thì xách một con gà trống to, người lại bưng hai cái bình lớn. Trước giờ Tiêu Tử Khâm vẫn luôn ít nói, làm việc chững chạc, thận trọng, vì vậy khi thấy y đột nhiên sai người vận chuyển mấy thứ đồ kỳ lạ này, mũi còn ngửi thấy mùi rượu, mọi người đều nghĩ, Chắc là hắn phẫn uất quá nên hóa điên rồi…
Họ đâu biết lúc còn trẻ tính tình Tiêu Tử Khâm rất nông nổi, thích xa hoa, cố chấp tự phụ, vốn không phải người điềm tĩnh. Lúc này lòng y đang nóng như lửa đốt, nên khi nghe Lý Liên Hoa nói hươu nói vượn như vậy, liền tin ngay.
“Két”, Tiêu Tử Khâm đẩy cửa phòng ra, chợt ngẩn người. Trong phòng không còn thấy bóng dáng Lý Liên Hoa đâu, chỉ có Kiều Uyển Vãn đắp chăn ngay ngắn nằm trên giường, hơi thở đều đặn, không còn lạnh cóng như lúc trước. Tiêu Tử Khâm đưa tay ngăn người phía sau đang mang con gà trống vào phòng. Y nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên giường, sờ trán xem nhiệt độ của nàng. Kiều Uyển Vãn bị điểm huyệt, không thể tỉnh ngay được, nhưng da thịt ấm áp cho thấy Băng Trung Thiền đã được giải. Lúc này y đã hiểu, cái phương pháp giải độc kỳ diệu kia chỉ là để dụ y tạm lánh đi, nhưng tại sao… lúc Lý Liên Hoa giải độc cho nàng lại không muốn y ở bên cạnh?
- Chẳng lẽ hắn… chẳng lẽ hắn đã… làm gì đó… với nàng? – Tiêu Tử Khâm thừ người đứng ở đầu giường, siết chặt tay lại, mất một lúc thật lâu, ánh mắt y lóe lên một tia oán hận. – Giá như ngươi chết thật thì tốt biết bao nhiêu!
***
Lý Liên Hoa đang đi trên sườn núi chợt hắt hơn một cái.
- Hắt xì! Ai đang rủa ta vậy?
Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn tiểu trúc Dã Hà thấp thoáng trên đỉnh núi rồi lại thở dài. Chợt có tiếng người vang lên lạnh lùng:
- Không làm việc trái với lương tâm thì sao phải lo lắng có người chửi mắng mình?
Lý Liên Hoa kinh ngạc quay đầu lại, thấy có một nam một nữ trong bụi cỏ cách đó không xa. Nữ nhân nằm trên cỏ, còn nam nhân đang tìm kiếm cái gì đó. Người nọ đứng thẳng lên, quay đầu lại, hóa ra là Quan Hà Mộng. Lý Liên Hoa áy náy nói:
- Không biết hai vị ở đây, nên không tiếp đón từ xa…
Quan Hà Mộng đanh mặt lại.
- Nghĩa muội của tại hạ mất máu quá nhiều, chỉ sợ chưa tới chân núi thì đã không chịu nổi, ngươi có nước không, cho nàng uống một chút?
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng.
- Cho ta xem vết thương của Tô cô nương một chút.
Nói xong, hắn xoay người bước tới, chui vào bụi cỏ, xem xét vết thương của Tô Tiểu Dung. Nhìn những vết thương kỳ lạ trên người Tô Tiểu Dung, hắn khẽ giật mình, thương tích như thế này thật sự khiến người ta khó hiểu. Hắn lấy ra một cái túi nước bằng da dê.
- Trong này còn một ít nước. Thật kỳ lạ, vật gì mà gây nên vết thương như thế này chứ?
Quan Hà Mộng nhận túi nước, nâng Tô Tiểu Dung dậy, vừa kề túi nước cho nàng uống, vừa nghiêm nghị nói:
- Hình như là đao và thiết chùy.
Lý Liên Hoa duỗi ngón tay điểm những huyệt đạo chung quanh ngực Tô Tiểu Dung.
- Rất có thể là Nga Mi Thứ (*)
(*) Còn gọi là Ngọc Nữ Trâm, một trong những binh khí nổi tiếng của phái Nga Mi, được cải tiến từ trâm cài tóc. Nga Mi Thứ dài chừng 30cm, ở giữa thô, hai đầu thon dần lại như cái dùi, dầu hơi dẹp, nhọn, ở giữa thân có một vòng tròn.
Sắc mặt Quan Hà Mộng càng u ám.
Cũng có thể là Uyên Ương Thiết Hài(*) Quan Đông, giày buộc lưỡi dao, đầu mâu Tây Bắc nhọn hai đầu…
(*) Một loại giày bằng sắt có mũi sắc bén. Từ “uyên ương” ở đây chỉ giày luôn có đôi và là mỹ từ thêm vào cho đẹp.
Lý Liên Hoa cười gượng.
- Nếu là Uyên Ương Thiết Hài hoặc là đầu mâu Tây Bắc, e rằng Tô cô nương đã… ha…
Quan Hà Mộng ngẩn người. Quả vậy, nếu hung khí là hai thứ đó, hẳn là Tô Tiểu Dung đã mất mạng lâu rồi, chắc chắn không thể sống tới giờ này. Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Hung thủ làm Tô cô nương bị như thế này, có thể là do võ công của hắn không bằng Tô cô nương; một khả năng khác là hung thủ có tính cách khác thường, muốn người khác phải đau đớn, sống không được, chết không xong.
Quan Hà Mộng nghe thấy vậy thì rùng mình. Lý Liên Hoa lại nói:
- Một hung thủ có lòng tự tin sẽ không để nạn nhân của mình chảy máu đầm đìa khắp người mà lại không chết.
Quan Hà Mộng bình tĩnh lại.
- Trong đại hôn tối nay, người có võ công kém nghĩa muội của ta cũng không nhiều.
Lý Liên Hoa khẽ mỉm cười.
- Rốt cuộc tối nay có những ai đến dự, cứ hỏi Tiêu đại hiệp là biết ngay.
Lúc này Tô Tiểu Dung đã uống khá nhiều nước, sắc mặt có phần tốt hơn. Lý Liên Hoa và Quan Hà Mộng đưa nàng rời khỏi ngọn Tiểu Thanh, đến khách điếm Võ Lâm trị thương. Thương tích của Tô Tiểu Dung tuy trầm trọng nhưng may mắn hung khí có lưỡi ngắn, chưa chạm tới nội tạng, nàng chỉ bị ngoại thương rất nặng. Nhờ có Quan Hà Mộng cấp cứu và đắp kim sang nên nàng đã giữ được tính mạng, giờ chỉ cần đợi nàng tỉnh lại là có thể biết được ai đã gây thương tích nặng nề như vậy cho nàng. Tuy vẫn lo lắng nhưng Quan Hà Mộng đã bình tĩnh hơn trước.
Hơn nửa buổi tối, Lý Liên Hoa luôn tay quạt lửa sắc thuốc, thu dọn vải băng bó, lau bàn quét sân còn Quan Hà Mộng chỉ ngây người nhìn Tô Tiểu Dung đang hôn mê với vẻ mặt tiều tụy, thể hiện rõ tình cảm của gã đối với nghĩa muội.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, đám Khương Huệ Hà, Lương Tống, Long Phú Tiệp, Dương Thùy Hồng từ tiểu trúc Dã Hà xuống đến chân núi, luôn miệng bàn tán việc hôm qua Kiều Uyển Vãn trúng độc, rồi lại liên hệ với việc Tô Tiểu Dung bị trọng thương, rất có thể là do một hung thủ gây ra. Nhưng muốn biết rốt cuộc là ai dám gây chuyện cho Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn thì phải chờ Tô Tiểu Dung tỉnh lại, cho biết người quyết chiến với nàng là ai mới có thể rõ ràng mọi chuyện. Nhưng Tô Tiểu Dung vẫn sốt cao, mê man bất tỉnh. Mỗi ngày Quan Hà Mộng đều sắc thuốc vào giờ Dậu, cho nàng uống thuốc vào giờ Tuất, đều đặn như thế trong mấy ngày.
…
Sau khi Lý Liên Hoa đi được một lúc, Phương Đa Bệnh cũng lấy cớ chạy ra ngoài. Trong khi Lý Liên Hoa còn ở sườn núi đưa túi nước cho Quan Hà Mộng, Phương Đa Bệnh đã quay lại khách điếm Võ Lâm. Y tìm kiếm khắp nơi không thấy Quan Hà Mộng, Tô Tiểu Dung và Lý Liên Hoa, bèn làm ầm lên với chưởng quỹ. May là ba người Quan Hà Mộng trở lại đúng lúc, lão chưởng quỹ mới không bị Phương Đa Bệnh chụp cho cái mũ là đồng đảng của bọn giả làm người khiêng kiệu.
Hôm đó là ngày thứ tư sau tiệc cưới của Kiều Uyển Vãn và Tiêu Tử Khâm. Nghe nói Tô Tiểu Dung bị trọng thương, Kiều Uyển Vãn và Tiêu Tử Khâm cũng tới thăm. Chẳng biết tại sao sắc mặt đôi phu thê mới cưới hơi tái, không có vẻ gì là hoan hỉ mà rất căng thẳng, sau khi mang đến nhiều thứ thuốc quý lập tức đi ngay, dường như tâm trạng rất nặng nề.
Phương Đa Bệnh cảm thấy có gì đó rất lạ. Phòng bên trái thì Quan Hà Mộng đang tiều tụy vì vừa lo lắng cho thương thế của nghĩa muội, vừa phẫn uất trong lòng; phòng bên phải thì Lý Liên Hoa nói cảm thấy khó ở, cả ngày trốn trong phòng ngủ suốt mấy hôm. Y nhàn rỗi đến buồn chán, đành phải sang phòng Dương Thùy Hồng chơi. Vốn Phương Đa Bệnh muốn tìm người chơi bài, Dương Thùy Hồng lại nói muốn làm thơ liên cú(*), Phương Đa Bệnh im lặng một lúc lâu, mới miễn cưỡng đáp:
- Được!
Lúc này y ngáp lên ngáp xuống, cùng hai vị đại hiệp văn võ toàn tài làm thơ liên cú, hết “Nhất đóa hoa khai, khai hoàn hựu yếu khai” (**), tới “Noãn ngọc ôn hương bão mãn hoài, tiêu hồn ám giải khinh la sam” (***), rồi “Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, tòng tử Tiêu lang thị lộ nhân” (****). Những lời thơ tuyệt diệu xuất hiên tầng tầng lớp lớp cho đến lúc y choáng váng mặt mày, thầm kêu “cứu mạng”, hai người kia vẫn tràn đầy thi hứng, câu hay này nối câu hay khác như thể cả đời chưa từng làm thơ. Cứ thế đến ngày thứ ba, cố gắng chịu đựng đến giờ Dậu, Phương Đa Bệnh chắp tay.
- Ta đói bụng rồi.
(*) Một trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu rồi ghét thành bài thơ.
(**) Một đóa mai nở, nở rồi lại nở.
(***) Ôm nàng vào lòng, thơm tho, mềm mại không muốn rời; tay lần cởi làn áo mỏng, ôi thật mê hồn.
(****) Người con gái đẹp còn chưa luống tuổi, mà ái ân đã đứt đoạn, từ ấy Tiêu lang thành kẻ qua đường. Câu “Hồng nhan vi lão ân tiên đoạn” trích trong bài “Hậu cung từ” của Bạch Cư Dị, câu “tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân” trích trong bài “Tặng tỳ” của Thôi Dao
Nói xong, y đi thẳng ra cửa, mặc kệ mấy người kia chèo kéo thế nào cũng nhất định không quay lại.