Trong đình viện, mặc dù mọi người không còn hào hứng uống rượu nhưng vẫn xôn xao bàn luận mục đích của Địch Phi Thanh khi tới đây. Quan Hà Mộng thì lo lắng còn Phương Đa Bệnh cũng thầm lấy làm lạ. Địch Phi Thanh đến gây rối như vậy mà Tô Tiểu Dung vẫn không quay lại? Chẳng lẽ thực sự nàng đã xảy ra chuyện rồi sao? Nhưng ở tiểu trúc Dã Hà này thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Tiệc mừng tan rất nhanh, khách mời lần lượt rời đi, Tiêu Tử Khâm cũng bận bịu tiễn khách. Không bao lâu sau, trong việc chỉ còn lại chừng mười người bạn thâm giao với gia chủ. Phương Đa Bệnh đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, lén thoát khỏi tầm mắt của Phương Nhi Ưu, cùng Quan Hà Mộng đi tìm Tô Tiểu Dung. Lúc này, Phương Nhi Ưu bèn gọi Lý Liên Hoa lại. Lý Liên Hoa đang ngồi ngây người ở bàn thứ bảy mông lung suy nghĩ, đột nhiên nghe Phương Nhi Ưu gọi, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Phương Nhi Ưu hỏi:
- Ngươi tên họ là gì? Sinh ngày tháng năm nào?
Lý Liên Hoa bật thốt lên một tiếng “a” rồi nói:
- Vãn bối họ Lý, tên Liên Hoa… à… sinh giờ Tý, ngày mùng bảy tháng Bảy, năm Mậu Tý.
Phương Nhi Ưu “ừ” một tiếng rồi tới ngồi bên cạnh hắn.
- Cha mẹ ngươi là ai? Trong nhà còn có ai không?
Lý Liên Hoa tỏ ra hơi áy náy đáp:
- Phụ mẫu đều đã mất, vãn bối có một người em đã thất lạc nhiều năm, tên là Lý Liên Bồng. Còn có một người vợ cả...- Phương Nhi Ưu mới nhướng mày thì nghe Lý Liên Hoa nói tiếp. – Và một tiểu thiếp, nhưng bởi vì quê nhà nghèo khó, bệnh dịch làn tràn, nên hai người họ đã qua đời nhiều năm…
Phương Nhi Ưu hỏi:
- Ngươi là thần y mà sao vợ cả và tỳ thiếp lại chết vì bệnh dịch?
Lý Liên Hoa nghiêm trang đáp:
- Chính vì thê tử chết vì dịch bệnh nên vãn bối mới quyết chí phấn đấu, mất hơn mười năm khổ luyện y thuật.
Vẻ mặt hắn bình thản tự nhiên, không hề có biểu hiện gì khác thường. Phương Nhi Ưu nhìn Lý Liên Hoa từ đầu xuống chân, một lát sau lại hỏi:
- Nhà ngươi ở đâu? Quê quán có đặc sản gì?
Lý Liên Hoa trả lời lưu loát:
- Nhà vãn bối ở núi Tư Mao vùng Miêu Cương, đặc sản là một loại cây sắn rất độc, ăn sống thì chết người, nhưng sau khi ngâm nước sạch rồi nướng chín mới ăn thì lại có mùi vị rất ngon.
Phương Nhi Ưu nghe thấy vậy thì ngớ người.
- Thì ra thuật cải tử hoàn sinh của ngươi có nguồn gốc từ Miêu Cương?
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
- Trên núi Tư Mao có một loại cỏ lạ. Loại cỏ đó có màu xanh pha vàng, thân cây chỉ có vẻn vẹn hai lá sinh ra quả đầy lông mịn. Mỗi quả có khoảng một trăm ba mươi lăm hạt nhỏ, trên hạt có lớp lông mềm dài chừng nữa thốn(*), bẻ ra có chất lỏng màu đỏ tươi như máu…
(*) Một thốn bằng 3,3 cm, nữa thốn tương đương 1,7 cm.
Phương Nhi Ưu trầm ngâm một lát. Vốn ông đã đoán Lý Liên Hoa nói linh tinh, nhưng càng nghe lại càng khó kết luận hắn có nói nhảm hay không. Nếu như đúng Lý Liên Hoa xuất thân từ vùng Miêu Cương hoang dã, lại từng có vợ và tiểu thiếp, thì cho dù Hà Hiểu Phượng có thích hắn tới đâu, Phương gia cũng không thể kết thân với hắn. Đúng lúc đó, đột nhiên Phương Đa Bệnh lao ra từ một căn phòng, hét lớn:
- Liên Hoa chết tiệt! Mau tới xem, Tô cô nương bị trọng thương…
Hắn còn chưa dứt tiếng, Tiêu Tử Khâm đã ôm một ai đó từ phòng tân hôn bước ra thật nhanh. Sắc mặt Tiêu đại hiệp tái xanh, giọng nói cũng run run:
- Uyển Vãn… nàng bị Giác Lệ Tiếu hạ kịch độc…
Câu nói của Phương Đa Bệnh như bị mắc lại ở cổ họng, y mở to mắt nhìn Kiều Uyển Vãn đang hôn mê bất tỉnh mà khiếp đảm. Mọi người nghe nói Tô Tiểu Dung bị thương đã giật mình, tới khi thấy Tiêu Tử Khâm ôm Kiều Uyển Vãn ra ngoài lại càng thất kinh! Có người nghiến răng ken két.
- Cuối cùng ta đã hiểu vì sao tên ác tặc Địch Phi Thanh đột nhiên xuất hiện rồi lại bỏ đi. Hóa ra là y giương Đông kích Tây, để cho yêu nữ Giác Lệ Tiếu ra tay với hai vị cô nương này ở phía sau! Thật quá gian xảo!
Một số người lại cảm thấy kỳ lạ. Giác Lệ Tiếu hạ độc Kiều Uyển Vãn thì còn có thể hiểu được, nhưng vì sao ả ta chỉ làm Tô Tiểu Dung bị thương? Với võ công và tính độc ác của Giác Lệ Tiếu, có giết một trăm Tô Tiểu Dung cũng dễ như trở bàn tay. Lý Liên Hoa cũng bàng hoàng. Trong lúc hắn còn đang mải suy nghĩ thì Tiêu Tử Khâm đã ôm Kiều Uyển Vãn đi nhanh tới. Với khuôn mặt tái nhợt, y chụp lấy tay hắn, trầm giọng nói:
- Đi theo ta!
Thân pháp của Tiêu Tử Khâm rất nhanh nhẹn, dù là Địch Phi Thanh cũng chưa chắc tránh được. Lý Liên Hoa vừa kịp thốt lên một tiếng “Này…” thì đã bị y túm lấy cổ áo. Tiêu Tử Khâm cao lớn hơn hắn, vừa nhấc hắn lên liền bước thẳng về phía một gian phòng gần nhất. Mọi người thấy Tiêu đại hiệp ra tay “đoạt” thần y, đều trợn mắt sững sờ. Cửa gian phòng đóng lại, phát ra một tiếng “rầm”, nhốt Lý Liên Hoa, Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn đang hôn mê bất tỉnh ở trong.
Phương Đa Bệnh đang chạy như bay tới trước cửa căn phòng kia, đột nhiên bị va vào một “bức tường thịt”. Y lùi lại mấy bước, khi nhìn thấy Bạch Giang Thuần chặn trước của phòng thì sắc mặt y hơi thay đổi. Bạch Giang Thuần có thân hình mập mạp, vóc dáng to lớn, vậy mà khinh công lại rất cao, lướt đi êm ru không tiếng động nên Phương Đa Bệnh mới không kịp nhận ra. Bạch Giang Thuần lên tiếng:
- Đợi một chút!
Phương Đa Bệnh xoa xoa cái mũi đau.
- Nhưng mà… Tô cô nương bị thương đang ở bên kia…
Kỷ Hán Phật lạnh lùng cắt ngang:
- Ở đó đã có Quan Hà Mộng.
Thạch Thủy nhìn sương phòng đóng chặt của với ánh mắt rất lạ, miệng như cười mà không phải cười, không biết hắn biến sắc hay là có phần hả hê.
Trong phòng, Tiêu Tử Khâm kéo Lý Liên Hoa đi rất nhanh. Y dùng tay trái nhẹ nhàng đặt Kiều Uyển Vãn lên giường, tay phải vẫn túm chặt cổ áo Lý Liên Hoa. Trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt y như lóe lên tia sáng. Y nhìn thẳng vào mặt hắn mà gằn giọng nói từng tiếng một:
- Ta mặc kệ vì sao ngươi ở đây, ngươi phải cứu nàng! Nhất định phải cứu sống nàng! Coi như ta… van xin ngươi!
Lý Liên Hoa sững người. Như bị bóp chặt cổ họng, giọng Tiểu Tử Khâm trở nên khàn khàn:
- Ngươi… Tương Di… van ngươi… hãy cứu nàng…
Lý Liên Hoa đáp:
- Ta không phải…
Ánh mắt Tiêu Tử Khâm tột cùng đau khổ, bàn tay túm cổ Lý Liên Hoa cũng tăng thêm sức mạnh.
- Ngươi không cần thanh minh. Cho dù ngươi biến thành cái gì ta cũng nhận ra ngươi. Hãy cứu nàng! Trên đời này, ngoài Dương Châu Mạn ra, không có thứ gì cứu được nàng…
Lý Liên Hoa bị y siết chặt cổ áo, mặt tái đi. Hắn thở dài, ánh mắt trở nên hết sức bất đắc dĩ.
- Ta không nói không cứu nàng, Tử Khâm! Ngươi phải thả ta ra đã!
Tiêu Tử Khâm ngớ người một lúc, từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm cổ áo Lý Liên Hoa, chợt y run run nói:
- Ta không bao giờ thôi oán trách tại sao ngươi không chết…
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ta hiểu. – Hắn vỗ vỗ vai Tiêu Tử Khâm. – Hôm nay hai người thành thân, ta rất vui mừng, thật sự rất vui mừng.
Ánh mắt Tiêu Tử Khâm đầy phức tạo và đau khổ. Y gầm gừ trong cổ họng tựa như tiếng tru của dã thú khi bị thương:
- Ngươi… cứu nàng trước đã…
Lý Liên Hoa ngồi xuống bên cạnh Kiều Uyển Vãn, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của nàng. Tiêu Tử Khâm lấy một tờ giấy viết thư đã bị vò nhàu, mở ra đặt lên bên gối Kiều Uyển Vãn. Đó là một tờ thiếp báo hỉ do Giác Lệ Tiếu phóng vào, trên đó viết mấy chữ: “Băng Trung Thiền, tuyết sương hàn, giải kỳ độc, Dương Châu Mạn”(*) Băng Trung Thiền, sương trong tuyết, (muốn) giải độc cho nàng, (phải dùng) Dương Châu Mạn.
Chất độc Băng Trung Thiền đứng hàng thứ hai mươi tám trong các chất độc nổi tiếng trong thiên hạ. Bởi vì độc này có tính hàn, dễ dàng phát hiện khi xâm nhập vào người, cho nên cũng không phải là chất độc quá lợi hại và cũng rất ít người trúng phải. Băng Trung Thiền vào cơ thể qua miệng, nếu trong miệng không có vết thương và kịp thời phun ra thì cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng nếu trong miệng có vết thương, chất độc sẽ thấm vào máu, chạy thẳng xuống dạ dày, chỉ trong vòng nửa canh giờ, phủ tạng sẽ bị đóng băng, khiến người trúng độc chết cóng. Đa phần phương pháp cứu chữa là xua lạnh giữ ấm. Nhưng thông thường, thuốc có tính trừ lạnh còn chưa kịp phát huy hiệu lưc, cơ thể chưa ấm lên thì người bệnh đã chết cóng, cho nên phải chữa trị thật nhanh. Phương pháp trị liệu khả thi duy nhất là tìm một cao thủ có nội lực tinh thuần, sau đó dùng nội lực bảo vệ nội tạng, chống đỡ chất độc, chờ dược tính của Băng Trung Thiền phát tác hết, chẳng những bệnh nhân sẽ bình an vô sự mà cả đời còn không sợ rét lạnh, có thể nói là trong rủi có may. Nhưng thứ nội lực chống lạnh đó, nếu chỉ cần hơi quá tay sẽ làm tổn thương phủ tạng vốn đã cực kỳ yếu ớt do bị đóng băng, khiến người bệnh chết rất nhanh. Mà nói về tâm pháp nội công tinh thuần và hòa hoãn trong thiên hạ, thì đứng đầu chính là Dương Châu Mạn.
Sắc mặt Kiều Uyển Vãn vẫn rất hồng hào. Dấu vết của tân nương còn nguyên đó, lộ vẻ đoan trang tao nhã, giống như nàng chỉ vừa chợp mắt. Nhưng nếu chạm vào người nàng sẽ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong da thịt tuôn ra ngoài. Càng tiếp xúc lâu, luồng khí lạnh kia lại càng làm người ta khó chịu… Lý Liên Hoa liếc nhìn mười hai chữ nhỏ rất đẹp trên tấm thiệp báo hỉ màu đỏ kia, tuy được viết vội, nhưng vẫn toát lên một phong thái bay bướm, rất đẹp… Hắn khẽ thở dài:
- Giác bang chủ nhọc lòng rồi…
Hắn bỏ lửng câu nói, Tiêu Tử Khâm đột nhiên tỉnh ngộ: Có lẽ Giác Lệ Tiếu hạ độc Kiều Uyển Vãn là vì muốn thử xem Lý Tương Di còn sống hay đã chết. Chỉ cần Kiều Uyển Vãn được cứu, đủ biết Lý Tương Di còn sống. Tuy nhiên, cho dù hắn còn sống, sau khi trị thương cho Kiều Uyển Vãn cũng hao tốn nguyên khí nặng nề, còn lâu mới hồi phục được, như vậy chắc chắn sẽ không thể là đối thủ của Địch Phi Thanh. Lý Liên Hoa thấy vẻ mặt biến sắc của Tiêu Tử Khâm, đột nhiên mỉm cười.
- Bởi vì cách đây mười năm, ta tìm được một quyển y đạo kỳ thư, qua đó biết được nhiều phương pháp trị liệu các loại bệnh. Muốn giải độc Băng Trung Thiền chỉ cần dùng ba trái trứng gà Hồng tâm, sáu mươi đóa hoa mai giữa trời đông giá rét, ba thăng tuyết rơi trong vòng mười ngày, một thăng mật ong, một con gà trống ngũ sắc, năm thăng rượu mạnh. Sau đó nổi lửa to, sắc lại chỉ còn một chén rồi cho uống là được, không cần phải dùng nội lực để cứu chữa.
Tiêu Tử Khâm trầm giọng nói:
- Mấy thứ này đều dễ kiếm, để ta đi tìm.
Lý Liên Hoa nhìn y đẩy cửa phòng rồi biến mất trong nháy mắt, rõ ràng khinh công nhanh hơn nhiều so với lúc đối địch thì không khỏi thở dài, cảm thấy hơi hối tiếc. Nếu biết võ công của y tiến bộ như thế, lẽ ra hắn phải nói một nửa cân trứng gà Hồng tâm hai lòng đỏ, sau trăm sáu mươi sáu đóa mai vàng giữa trời đông giá rét, một thăng mật ong Thiên Sơn Tuyết Liên, một con gà trống bốn chân, một vò rượu ngon trong hoàng cung thì mới được. Vừa ngẫm nghĩ, hắn vừa đỡ Kiều Uyển Vãn lên, nhắm mắt lại, đưa nội lực Dương Châu Mạn tinh khiết vào từ sau lưng nàng, trong nháy mắt kình khí tỏa khắp kinh mạch toàn thân, giúp nàng chống lại hàn khí.
Hắn đúng là Lý Tương Di của Tứ Cố Môn rơi xuống biển mất tích năm xưa. Chỉ có điều mười năm qua đã để lại dấu ấn sâu sắc trên người hắn hơn bất kỳ ai khác. Năm đó, hắn chỉ là một chàng trai trẻ bị Thôi Thần Chưởng của Địch Phi Thanh đả thương nên mất trí nhớ trong vòng hai năm, võ công bị mất bảy tám phần, biến thành người điên… Nếu dùng chân lực, thời điểm bị điên sẽ càng tới sớm. Giờ đây, người con gái năm xưa trở thành thê tử của huynh đệ hắn, hỏi hắn có đau thương không? Bi ai không?
Lý Liên Hoa mỉm cười, hắn đã không còn non nớt như ngày xưa. Có thể hắn cảm thấy đau lòng, cũng có thế cảm thấy vui mừng, thật ra có một số việc chưa hẳn là không ổn như khi mới chứng kiến. So với việc làm thê tử của Lý Tương Di, lấy Tiêu Tử Khâm có lẽ may mắn hơn nhiều. Công lực của hắn đã bị mất bảy tám phần, nếu để Tiêu Tử Khâm ở bên cạnh, tất nhiên sẽ phát hiện ra. Giác Lệ Tiếu không muốn làm cho công lực hắn yếu đi, mà ả muốn hắn phát điên… Những chuyện không hay như thế, thật sự không nên để những người hôm nay tổ chức đại hôn biết làm gì..
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lý Liên Hoa từ từ vận khí, hàn khí trong cơ thể Kiều Uyển Vãn giảm xuống từng chút, từng chút một.
Trong một gian phòng khác, Quan Hà Mộng vẫn còn khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Dung đang hôn mê bất tỉnh. Tô Tiểu Dung nằm trong gian phòng bên cạnh phòng của Kiều Uyển Vãn, bốn vách tường đều có vết máu, chứng tỏ nàng giao chiến với kẻ địch khá lâu rồi mới bị thương, nhưng bên ngoài tiếng nhạc rộn rã, ai nấy đều chú ý vào hôn lễ của Tiểu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, không để ý tới tiếng động trong căn phòng này. Vết thương trên người Tô Tiểu Dung cũng rất kỳ lạ, có vết như bị vật sắc nhọn đâm vào, có vết như do lưỡi đao gây ra, có mấy vết thương sâu gần tới nội tạng. Nếu không nhờ Phương Đa Bệnh kịp thời tìm ra nàng mà đợi đến lúc tiệc mừng kết thúc thì nàng đã chết từ lâu rồi.
Quan Hà Mộng nhíu mày nhìn Tô Tiểu Dung đang hấp hối, hai tay gã khẽ run, tập trung tinh thần nghĩ cách cứu trị như thế nào. Sau lưng gã, đám Bạch Giang Thuần kinh ngạc quan sát vết máu trên tường.
Trong gian phòng vuông vức vừa hai trượng, trên tường đầy vết máu ngang dọc, trên mặt đất có một vũng máu đã thẫm màu, hẳn là của Tô Tiểu Dung, ngoài ra không có đốm máu nhỏ nào. Bàn trong phòng bị lật nghiêng, ngay cả gối trên giường cũng rớt xuống đất, chăn đệm xộc xệch, cho thấy trận đấu diễn ra vô cùng kịch liệt. Quan Hà Mộng xem xét vết thương của Tô Tiểu Dung, càng xem càng kinh hãi. Miệng vết thương do lưỡi dao gây ra tuy nhỏ nhưng đều rất sâu. Nếu không phải hai thứ hung khí này dường như hơi ngắn, còn một chút nữa mới chạm tới tim phổi thì e nàng đã chết rồi.
Đáng sợ nhất là vết thương ở ngực và mặt; hai nhát làm đứt xương sườn, may mắn là đoạn xương gãy không đâm vào tim phổi; một nhát làm thủng quai hàm, gây ra vết thương vô cùng nghiêm trọng. Người ra tay hết sứa tàn nhẫn, ác độc, rõ ràng cố ý giết người bằng được. Trong hôn lễ của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, không hiểu kẻ nào lại muốn giết hại một cô nương trẻ tuổi như thế. Tô Tiểu Dung còn trẻ, chưa có tiếng tăm gì trên giang hồ, lại có nghĩa huynh là Quan Hà Mộng làm chỗ dựa. Kẻ nào muốn giết chết một tiểu cô nương hồn nhiên như vậy?
Tuy Bạch Giang Thuần có vóc dáng thô kệch nhưng suy nghĩ lại rất tinh tế. Tình hình vết thương của Tô Tiểu Dung khiến y có cảm giác không bình thường, chỉ có điều y không phát hiện được không bình thường ở điểm nào, càng nghĩ càng không ra. Quan Hà Mộng thấy y im lặng lại cho rằng y không quan tâm đến chuyện của Tô Tiểu Dung nên rất giận dữ, thầm nghĩ bụng loại người “ở trên cao” này đương nhiên không coi sự sống chết của người thường vào đâu. Khó khăn lắm Quan Hà Mộng mới cầm được máu toàn bộ vết thương trên người Tô Tiểu Dung, gã ôm nàng lên, sải bước ra ngoài. Bạch Giang Thuần vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có điều gì không hợp lý trong căn phòng này, chợt thấy Quan Hà Mộng ôm Tô Tiểu Dung ra khỏi phòng thì hơi giật mình. Thạch Thủy đứng bên cạnh y, nghiêng người nhường lối để Quan Hà Mộng đi ra ngoài rồi nói, giọng buồn rười rượi:
- Lần đầu tiên giết người.
Bạch Giang Thuần cười cười.
- Tô cô nương cũng bị giết lần đầu tiên.
Thạch Thủy ảm đạm nói:
- Tên này ra tay giết người lần đầu tiên, cho nên không biết chỗ nào là trí mạng để ra một đòn quyết định, bởi vậy mới làm chảy máu rất nhiều chỗ.
Bạch Giang Thuần cười ha hả.
- Tên này chẳng những là lần đầu tiên giết người, mà võ công cũng quá tệ, thật sự nên để lão Tứ luyện thêm cho hắn mới được!
Quan Hà Mộng ôm Tô Tiểu Dung ra ngoài mới biết Kiều Uyển Vãn cũng bị trúng kịch độc, đang hôn mê bất tỉnh. Cơ bản khách mời đã tản đi, số còn ở lại chỉ quan tâm tới tình trạng của Kiều Uyển Vãn. Trong lòng Quan Hà Mộng rất căm phẫn. Gã nghĩ kẻ ra tay muốn giết Tô Tiểu Dung nhất định ở trong số quan khách lúc nãy, chỉ không biết chính xác là ai mà thôi. Có điều chắc chắn giờ phút này, kẻ đó đã rời đi. Thấy không có người nào quan tâm đến sự sống chết của Tô Tiểu Dung, Quan Hà Mộng vận khí sử dụng khinh công, ôm nàng chạy trở lại khách điếm Võ Lâm. Phương Đa Bệnh thấy gã đi ra, vốn định bước tới hỏi thăm, nhưng thấy mặt gã tối sầm ôm Tô Tiểu Dung sải bước ra cửa thì khó hiểu, thầm nhủ vị giang hồ thiếu hiệp này chạy quá nhanh.
Trong lúc đó, sau khi Tiêu Tử Khâm ra cửa chỉ còn Lý Liên Hoa và Kiều Uyển Vãn trong phòng. Tất cả mọi người đều trông ngóng xem vị “thần y” Lý Liên Hoa này có thể cứu sống Kiều Uyển Vãn hay không. Trong lúc hơn mười cặp mắt đều chăm chăm nhìn vào cửa phòng… thì “két”, cánh cửa phòng đã được mở, Lý Liên Hoa bước ra ngoài, cài cửa lại. Phương Đa Bệnh lập tức lên tiếng hỏi đầu tiên:
- Thế nào?
Lý Liên Hoa “ừ” một tiếng.
- Nàng trúng Băng Trung Thiền…
Mọi người chờ đợi hắn nói tiếp, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì, ngược lại hắn nhìn mọi người với vẻ kỳ lạ.
- Nghe nói Tô cô nương bị thương?
Mọi người gật đầu. Lý Liên Hoa lại hỏi:
- Thế nàng đâu?