Chính vào lúc này, Lý Liên Hoa bỗng vươn tay ra bịt mắt y lại, ngay sau đó yếu huyệt sau lưng y tê rần, y chẳng còn biết gì hết. Phương Đa Bệnh bất tỉnh nhân sự, Triển Vân Phi trọng thương nằm dưới đất, Lý Liên Hoa nhìn đám sương độc rồi bất chợt cởi áo ngoài của Phương Đa Bệnh, thận trọng đi vòng qua cái lồng sắt kỳ lạ đang bất động. Dùng những mảnh vụn gỗ giường làm mũi dùi, hắn đục một cái lỗ lớn trên tường. Quay người lại, cái lồng sắt ở phía sau chỉ cách hắn chưa đến một thước. Thứ này mặc dù không phải người sống nhưng động vào là thấy máu. Triển Vân Phi vẫn chưa hôn mê, mũi tên trước ngực mặc dù xuyên qua phổi nhưng Lý Liên Hoa điểm huyệt vừa phải, thúc đẩy máu tụ chảy ra ngoài, không đọng lại trong phổi nên vết thương cũng không trí mạng. Vào lúc này mà bảo y rút kiếm liều mạng với người ta, y vẫn có thể phát huy đến tám phần công lực, nhưng Lý Liên Hoa bảo y nằm đó nên y đành nằm thôi.
Lúc còn nhỏ, y rất kính trọng người này, mười mấy năm sau, cho dù người đó không còn trẻ nữa, nhưng trong mắt Triển Vân Phi hắn vẫn không hề thay đổi. Vậy nên Triển Vân Phi nghe lời hắn. Coi mong muốn của người này trở thành ý chí, đó là một bản năng.
Lúc Triển Vân Phi nghĩ đến đoạn "Coi mong muốn của người này trở thành ý chỉ, đó là một bản năng", thì Lý Liên Hoa đang rầu rĩ nhìn con quái vật răng nanh kia. Vật này rõ ràng còn ẩn chứa vô số cơ quan, chỉ cần có chút rung động hay đụng chạm là nó sẽ kích phát, đúng là củ khoai lang nóng bự chảng lại gai góc đầy mình. Huống chi bộ dạng của vật này thực sự giống một cái ghế gai, nó khiến hắn cứ nhìn thấy là lại buồn cười.
Làm sao đây?
Sương độc bên ngoài dần dần thấm ướt trường bào của Phương Đa Bệnh, có điều chất liệu bộ y phục mà họ Phương mua rất tốt, lại thêm Phương đại thiếu thường xuyên gặp rắc rối nên người nhà đã thêm một ít tơ vàng vào trong tơ lụa bình thường được sắm sửa cho y, khiến cho y phục càng thêm kiên cố, có thể chặn được công kích của binh khí. Chính vì vậy nên y phục này không bị sương độc ăn mòn ngay tức khắc mà chỉ dần ướt sũng. Hơi nước ngoài phòng men theo trường bào chầm chậm chảy xuống, ngưng thành từng giọt, tụ lại thành vũng dưới đất nhưng không chảy vào trong phòng.
Lý Liên Hoa suy nghĩ rất lâu, sau đó nằm bò xuống đất nghe ngóng, lại sờ sờ nền phòng. Nền phòng lát loại gạch bình thường, hắn quay lại lần mò trên người Phương Đa Bệnh một hồi, sau đó đột nhiên rút ra một thanh kiếm. Tên thanh kiếm này là "Nhĩ Nhã", Phương Đa Bệnh Phương Đa Bệnh mang nó tung hoành giang hồ đã lâu, sau đó y chê trường kiếm tầm thường, đổi sang dung sáo ngọc. Lý Liên Hoa bao phen tìm cách bảo y thổi sáo một lần nghe thử, vậy mà y có chịu đâu.
Lần này Kỳ Hán Phật gửi thư mời đến, năm đó Tứ Cố Môn vang danh nhờ kiếm, môn chủ bây giờ là Tiêu Tử Khâm cũng xưng bá thiên hạ nhờ kiếm nên y len lén mang Nhĩ Nhã theo. Thanh kiếm Nhĩ Nhã này được chế tạo riêng cho Phương Đa Bệnh bằng kim loại nặng của họ Phương, khuôn kiếm mỏng manh nhẹ nhàng, chuôi được khảm minh châu bạch ngọc vô cùng lộng lẫy, cực kỳ phù hợp với khí chất của Phương Đa Bệnh. Lý Liên Hoa nhẹ nhàng rút Nhĩ Nhã ra, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay sau đó rạch một kiếm rất nhẹ lên nền đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play