Sương dày mù mịt.
Toàn thân Lý Liên Hoa đã ướt cả, bùn lầy trong rừng bám lên mép giầy của hắn, nhìn vật chướng mắt. Trong ánh sang u ám mờ ảo, sắc mặt hắn lúc này hơi nhợt nhạt, mặc dù khuôn mặt vẫn nho nhã nhưng lại không mấy khỏe mạnh. Ba con ngựa ngoan ngoãn đi theo hắn, chưa được bao xa thì một tòa biệt viện đã đập vào tầm mắt. Đó là một tòa biệt viện đang sáng đèn ở gian phòng phía Đông trên gác hai, đình viện không lớn nhưng được lợp ngói lưu ly, hoa văn trạm trổ tinh tế, không theo kiểu cũ. Ánh đèn vàng ấm áp tươi sáng trên gác hai phản chiếu vào bóng tối mịt mùng trong sân, hắn húng hắng ho một tiếng, thật thà gõ cửa.
- Tại hạ đi đường đêm giá, tình cờ đến đây, dám hỏi có thể nghỉ lại một đêm được không?
Trong cửa vang lên giọng nói khàn khàn của một ông lão:
- Thanh Trúc hẻo lánh sương mù mưa lạnh, chờ bên ngoài lâu quá sẽ sinh bệnh, căn nhà cũ của ta có không ít phòng trọ, cũng có vài người qua đường thay phiên đến ở, người trẻ tuổi xin mời vào… khụ khụ… thứ cho lão già này có bệnh trong người, không thể tiếp đón được.
Lý Liên Hoa đẩy cửa bước vào, lúc đẩy vang lên một tiếng cạch, ra là một chiếc khóa tì bà treo sau cánh cửa. Chủ nhân cũng thật là nhã nhặn, khóa tì bà không khóa lại mà được lau đến sáng bóng, ánh đống loang loáng dưới trăng, trên khóa còn khắc mấy chữ cực nhỏ. Trong nhà, ánh đèn lay động, một thiếu nữ tuổi còn rất trẻ thò đầu ra ngoài.
- Gia gia, bên ngoài là một người đọc sách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play