Ngày mười hai tháng Tám.

Còn ba ngày nữa mới tới hôn lễ của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, nhưng dưới chân ngọn Tiểu Thanh ở Biển Châu đã trở nên vô cũng náo nhiệt. Từ “tửu lâu Tiểu Kiều”, “khách điếm Võ Lâm” cho tới “quán trà Tiên Lữ” đều đã chật kín người. Khách giang hồ không có chỗ ngủ, thậm chí có người còn treo một sợi dây thừng rồi nằm ngủ trên đó. Mà đã có người ngủ dây thừng thì liền có người không phục, bèn đối diện dây thừng gác hai cái lang nha bổng (*), nằm trên đó ngủ. Mà đã có người ngủ lang nha bổng ắt có người ngủ hoa mai thung (**) , ngủ treo ngược người, ngủ trên ngọn cây, ngủ trên mặt nước, thậm chí ngủ trên tảng đá to, để rồi đến sáng hôm sau, tảng đá to đã biến thành đống đá vụn…Tóm lại phàm những cách ngủ kỳ lạ nhất, quái dị nhất đều có thể bắt gặp ở đây. Nghe nói, có người còn ngủ trên mạng nhện, lại còn có người cắm ngược thanh đao trên mặt đất rồi nằm trên mũi đao để ngủ, cũng không biết thật hay không nữa.

(*) Lang nha bổng: Gậy răng sói, một loại vũ khí có nhiều gai nhọn phía đầu.
(**) Hoa mai thung: Cọc hoa mai, một dụng cụ để luyện tập cước bộ.

Từ ngày mười một, Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đã ngồi xe ngựa của Phương gia tới đây, bởi vậy cả hai được ngủ trên giường trong phòng hạng nhất của khách điếm Võ Lâm. Vốn dĩ gian phòng đó đã có khách trọ, nhưng người nọ đã bị món võ công “lấy giấy làm đao” (*) của Phương Đa Bệnh dọa cho hồn xiêu phách tán. Sau đó, người nọ vội chộp tờ ngân phiếu năm mươi lạng bạc vừa cắm xuống mặt bàn chạy mất tăm mất tích, tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ. Sau này, Phương Đa Bệnh mới biết người đó không phải khách quan đến tham dự hôn lễ của Tiêu Tử Khâm mà chỉ là khách thương đi qua Biển Châu mà thôi.

(*) Y cầm một tờ giấy mỏng cắm vào mặt bàn gỗ.

Trong khách điếm Võ Lâm có tổng cộng bốn gian phòng tốt nhất, đều được gọi là phòng hạng nhất. Lý Liên Hoa ở gian phòng đầu tiên phía bên trái, Phương Đa Bệnh ở phòng thứ hai. Còn phòng đầu tiên bên phải là của Tô Tiểu Dung, phòng tiếp theo chính là của “Nhũ Yến Thần Châm” nổi danh trong giang hồ, Quan Hà Mộng – Quan hiệp y. Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa gặp Tô Tiểu Dung đúng lúc đang ăn cơm, sau đó thì gặp cả Quan Hà Mộng. Tuy là ở sát vách, nhưng Phương Đa Bệnh cảm thấy vị hiệp y nổi danh giang hồ này lại không có thiện cảm gì với Lý Liên Hoa, điều này khiến y vô cùng tò mò.


Lúc này bốn người đang tụ tập trong phòng của Lý Liên Hoa uống rượu. Trong bộ trang phục nữ nhân, Tô Tiểu Dung cũng chẳng xinh đẹp lộng lẫy gì cho lắm. Nàng có dáng người vừa cao vừa gầy, Phương Đa Bệnh thầm nghĩ nàng ta cứ mặc quần áo của nam nhân trông còn dễ coi hơn nhiều, thảo nào mà giả trai giống đến như vậy. Quan Hà Mộng lại vô cùng tuấn tú, nhưng rất hiếm khi nói cười, tính tình vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với Lý Liên Hoa.

-         Lý tiền bối! Mười lăm ngày trước tại hạ có nhận một bệnh nhân.

Quan Hà Mộng và Lý Liên Hoa vừa quen nhau đã thảo luận về y thuật. Phương Đa Bệnh đứng bên kiên nhẫn lắng nghe. Để ý thấy ánh mắt của Tô Tiểu Dung cứ liếc nhìn cả hai người đàn ông, tâm ý không ổn định, y không khỏi buồn cười. Quan Hà Mộng nói:

-         Bệnh nhân này thể trạng yếu, cứ lảm nhảm là ban ngày gặp ma quỷ nên đêm về sợ không dám ngủ. Sau đó cầm dao giết người, vô cùng điên cuồng. Tại hạ dùng mười hai vị thuốc gồm hoàng liên, lam trấp, mạch môn đông, nhân trần, hải kim sa, tử tham, bạch đầu ông, bạch vi, bạch tiên bì, long đảm, đại hoàng, thược dược sắc nước cho uống trong mấy ngày nhưng không thấy hiệu quả. Tại hạ dùng kim bạc châm cứu có thể tạm thời áp chế cơn điên, nhưng lại không trừ được tận gốc. Không biết Lý tiền bối có ý kiến gì không?

Lý Liên Hoa nói:

-         Có thể dùng thử hổ chưởng.

Phương Đa Bệnh đang uống rượu, suýt nữa thì phun cả rượu ra ngoài.

-         Hổ chưởng? Chân hổ á?

Tô Tiểu Dung kêu lên một tiếng, rồi nói:

-         Hổ chưởng có kịch độc, dùng làm thuốc phải rất cẩn thận.

Quan Hà Mộng lắc đầu.

-         Trong bài thuốc Thọ Tinh Hoàn(*)  bao gồm chu sa, hổ phách, cũng có nhắc đến thiên nam tinh, nhưng có điều… - Gã trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp. – Có điều thiên nam tinh vốn là dược thảo, nếu cho mười lăm cân than hồng vào trong hố đất, rồi lại có thêm năm thăng(**) rượu, ủ một ngày một đêm, vậy…vậy chẳng phải biến thành than rồi sao…?

(*) Bài thuốc Thọ Tinh Hoàn có tác dụng an thần, trị bệnh tay chân co rút, hay quên, cuồng…

(**) Còn gọi là lít, một phần mười của đấu, bằng 0,592 kg.

Lý Liên Hoa nghĩ ngợi một lát.

-         Nếu bệnh nhân là người trong võ lâm, nội lực không yếu thì có thể dùng luôn hổ chưởng tươi.

Quan Hà Mộng giật mình, Tô Tiểu Dung thì trợn tròn mắt nhìn Lý Liên Hoa, mãi không nói nên lời. Phương Đa Bệnh nghe như vịt nghe sấm, y không hề biết “hổ chưởng” mà Lý Liên Hoa nói và “thiên nam tinh” mà Quan Hà Mộng nói đều là một loại dược thảo kịch độc, còn có tên là “hổ chưởng nam tinh”. Hổ chưởng có vị đắng, tính ôn, mang kịch độc, có tác dụng hóa đờm trừ phong. Trong “Bản thảo cương mục” có ghi muốn chữa trị chứng bệnh tâm thần thì có thể dùng “Thọ Tinh Hoàn”.

Lấy một cân hổ chưởng, đào hố đất, dùng mười lăm cân than hồng, đổ vào năm thăng rượu, đợi khô rồi cho thiên nam tinh vào, đậy kín lại. Ngày hôm sau lấy ra nghiền thành bột, thêm một lượng hổ phách, hai lượng chu sa, lấy nước cốt gừng trộn thuốc bột, chế thành viên hoàn, uống với nước sắc nhân sâm, thạch xương bồ. Hổ chưởng rất độc, dùng làm thuốc phải cực kỳ cẩn trọng, chưa qua điều chế không được cho uống. Vậy mà Lý Liên Hoa lại nói cho người bệnh điên kia dùng thẳng chất độc, như vậy chẳng khác nào lấy tu vi nội lực và kịch độc ra để đánh cược tính mạng. Không khí trên bàn rượu lặng ngắt trong giây lát, rồi Quan Hà Mộng nói chậm rãi:

-         Lý…ngài làm vậy là giết người…

Vốn dĩ gã định gọi “Lý tiền bối”, nhưng trong lòng quả thực vừa kinh sợ vừa giận dữ, nên hai tiếng “tiền bối” không thốt ra được. Lý Liên Hoa nói:

-    Nếu như hắn trúng độc phát điên, ăn hổ chưởng có thể tỉnh táo lại. Nếu nội lực   không đủ để kháng độc, có thể ngâm vào nước rồi uống. Hổ chưởng tuy là kịch độc, nhưng có thể kìm hãm hoặc rút ngắn thời gian phát tác của cơn điên.

Quan Hà Mộng và Tô Tiểu Dung không hề biết Lý Liên Hoa không rành y thuật, nên chỉ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Còn Phương Đa Bệnh lại sững sờ tới mức ngây người, Lý Liên Hoa vốn chẳng biết gì về y thuật, vậy mà lúc này lại dám nói hổ chưởng có thể chữa được chứng điên, đúng là chuyện quái lạ…

-         Làm sao ngài biết bệnh nhân trúng độc phát điên? – Quan Hà Mộng trầm giọng hỏi.

Tô Tiểu Dung biết “bệnh nhân” mà Quan Hà Mộng nói chính là bạn tốt của gã, “Long Tâm Thánh Thủ” Trương Trường Cung. Trương Trường Cung bị trúng mê hồn độc, phát điên mấy tháng nay, Quan Hà Mộng chữa trị nửa tháng mà không có tiến triển. Lý Liên Hoa nghe thấy vậy thì ngẩn người, tỏ ra ngượng ngùng.

-         À…ta nói bừa thôi…

Sắc mặt Quan Hà Mộng thoáng chút giận dữ.

-         Chữa bệnh cứu người, nếu không chắc mười phần sao dám nói bừa được? Ngài từng chữa khỏi bệnh cho người khác như vậy sao?

Lý Liên Hoa cứng họng. Tuy Quan Hà Mộng không nói gì nữa, nhưng Phương Đa Bệnh biết gã đang vô cùng giận dữ. Ban đầu, gã còn có chút kính trọng đối với “chủ nhân của Liên Hoa Lâu”, nhưng tới lúc này, Quan Hà Mộng đã hoàn toàn có thành kiến với Lý Liên Hoa. Bỗng nhiên lại thấy Quan Hà Mộng trừng mắt với Tô Tiểu Dung, Phương Đa Bệnh liền hiểu ra tại sao ban đầu vì hiệp y này lại tỏ ra thiếu thiện cảm với Lý Liên Hoa. Y thầm bật cười, hóa ra Quan hiệp y không hài lòng với việc nghĩa muội xiêu lòng trước Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa thấy thái độ lạnh nhạt của Quan Hà Mộng, ngượng ngùng ngồi sang một bên, Phương Đa Bệnh xem thường nhìn hắn, Tô Tiểu Dung chợt nói:

-    Quan đại ca! Làm sao huynh biết Lý…Lý đại ca chưa từng dùng hổ chưởng tươi để trị khỏi bệnh chứ? Lý đại ca là danh y đương thời, tuy hổ chưởng có kịch độc, nhưng chưa biết chừng vì vậy mà lại có hiệu quả với chứng điên nào đó thì sao?

Lý Liên Hoa bật ra một tiếng “a”, nhưng không nói tiếp, Quan Hà Mộng vẫn lạnh lùng:

-         Ngươi dám đảm bảo bệnh nhân ăn thiên nam tinh vào có thể khỏi bệnh, không chết?

Lý Liên Hoa cười khổ nói:

-         Không thể.

Quan Hà Mộng đập bàn một cái, giận dữ nói:

-         Vậy là ngươi dùng bệnh nhân để thử nghiệm thuốc. Ngươi coi mạng người như cỏ rác!

Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đều giật mình, Tô Tiểu Dung kêu lên “Quan đại ca!”. Tính tình Quan Hà Mộng ngay thẳng, rất ghét những thói xấu xa. Tuy tính khí gã không tốt lắm nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn với bệnh nhân, Tô Tiểu Dung chưa từng thấy gã giận dữ như vậy bao giờ. Tuy nhiên, nàng cũng biết dùng người sống để thử dược vật là chuyện vô cùng tàn độc. Phương Đa Bệnh cố gắng tươi cười hòa giải:

-         Dùng chất kịch độc cũng không sao, chỉ cần có người dùng nội lực hóa giải thì sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, ha ha ha.

Quan Hà Mộng giận quá hóa cười.

-         Công lực như vậy trên đời này liệu có mấy người? Là Lý Tương Di? Địch Phi Thanh? Hay Chưởng môn Nguyên Hóa của Thiếu Lâm?

Phương Đa Bệnh đang định lên tiếng giải thích rằng, Phương Nhi Ưu Phương lão gia nhà ta cũng có công lực như vậy, thế mà Quan Hà Mộng ngươi lại dám coi thường lão tổ tông của ta, thì Lý Liên Hoa đã dùng một chén rượu chặn họng y lại, mỉm cười nói:

-         Tự dưng ta thấy buồn ngủ quá.

Quan Hà Mộng liền đứng dậy phất tay áo.

-         Cáo từ!

Rồi gã bước đi thẳng chẳng thèm quay đầu lại. Tô Tiểu Dung nhìn Lý Liên Hoa, ngập ngừng như định nói gì lại thôi. Sau đó, nàng trừng mắt với hắn rồi đuổi theo Quan Hà Mộng. Phương Đa Bệnh suýt nữa sặc vì chén rượu của Lý Liên Hoa liền giận dữ nói:

-    Người làm gì vậy?

Lý Liên Hoa thở dài.

-         Ta sợ ngươi mà còn nói nữa, Quan thiếu hiệp sẽ rút kiếm giết người mất.

Phương Đa Bệnh xoa xoa cổ họng vừa bị sặc, lầu bầu:

-         Chẳng phải do ngươi không biết mà cứ giả bộ, khiến hắn tức giận hay sao?

Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

-         Lần sau nhất định phải nói Lý Liên Hoa không biết gì về y thuật, bất luận là đau đầu, trúng gió hay là ho khan, sốt cao cũng đừng tới hỏi ta…

Phương Đa Bệnh lại bật cười.

-         Nếu ngươi nói ngươi không biết gì, chắc chắn hắn cũng sẽ nổi giận.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi bỗng nhiên cũng cười ha hả. Sau đó cả hai uống một chén rượu, tắm rửa đi ngủ.

***

Một đêm ngủ say. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì không biết Quan Hà Mộng đã đi đâu rồi. Tô Tiểu Dung ngồi một mình một bàn ở lầu một, thấy Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh xuống dưới liền khẽ mỉm cười. Lý Liên Hoa cũng cười ngượng ngùng, vỗ vỗ tay áo, rồi cũng Phương Đa Bệnh ngồi xuống cạnh nàng.

-         Chào Lý đại ca.

Hôm nay Tô Tiểu Dung mặc váy dài màu tím nhạt, trang điểm nhẹ, so với hôm qua thì xinh đẹp hơn nhiều. Không biết nàng trang điểm vì ai nữa. Phương Đa Bệnh mặc trang phục trắng, thản nhiên ngồi xuống cạnh nàng.

-         Không chào Phương đại ca sao?

Tô Tiểu Dung ngoan ngoãn đáp:

-         Chào Phương đại ca.

Lý Liên Hoa ôn tồn hỏi Quan Hà Mộng đi đâu rồi, Tô Tiểu Dung nói Quan Hà Mộng đang ở đưới chân núi Tiểu Thanh, đợi “Phong Trần Tiễn” Lương Tống, “Tử Túc Nữ” Khang Huệ Hà, “Bạch Mã Tiên” Dương Thùy Hồng và “Xuy Tiêu Xu” Long Phú Tiệp để cùng lên núi chúc mừng hôn lễ. Bốn người này không quen biết nhau nhưng đều chịu ơn của Quan Hà Mộng. Lần này, Tiêu Tử Khâm mời các anh hùng nữ hiệp trong võ lâm tham dự hôn lễ của mình, đám hậu sinh vãn bối đều nô nức tới. Quan Hà Mộng tới sớm mấy ngày, đặt phòng cho các bằng hữu, bây giờ đi đón người.

Phương Đa Bệnh khen Quan Hà Mộng nhiệt tình hiệp nghĩa, còn Lý Liên Hoa vội mua tám cái bánh bao chay, rót tám chén trà chờ năm người Quan Hà Mộng quay lại. Tô Tiểu Dung thấy Lý Liên Hoa cẩn thận xếp bánh bao chay thì rất buồn cười, nhưng trong lòng cũng thấy vô cùng ấm áp. Lý Liên Hoa thông minh, lại là nhân vật nổi danh trong thiên hạ, vậy mà không hề kiêu ngạo. Nhìn cách hắn mua bánh bao chay, làm sao có thể nhận ra đó là một kỳ nhân với y thuật uyên thâm và tài trí tuyệt luân?

-         Hôm nay đã là ngày mười ba rồi. – Phương Đa Bệnh nói. – Còn hai ngày nữa là tới hôn lễ.

Tô Tiểu Dung nhấp một ngụm trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play